Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/613

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
8 : 4
9 : 10
GIÓP

4 Nếu con-cái ông có phạm tội cùng Ngài,
Thì Ngài đã phó chúng nó vào quyền tội-ác của chúng nó.
5 Nếu ông cẩn-thận tìm-kiếm Đức Chúa Trời,
Cầu-khẩn cùng Đấng Toàn-năng,
6 Nếu ông thanh-sạch và ngay-thẳng,
Quả thật bây giờ Ngài sẽ tỉnh-thức vì ông,
Và làm cho nhà công-bình ông được hưng-thạnh.
7 Dẫu ban-sơ ông vốn nhỏ-mọn,
Thì sau-rốt sẽ nên trọng-đại.

8 Xin hãy hỏi dòng-dõi đời xưa,
Khá chăm-chỉ theo sự tìm-tòi của các tổ-tiên.
9 (Vì chúng ta mới có hôm qua, và chẳng biết gì;
Bởi các ngày chúng ta trên đất khác nào một cái bóng);
10 Chớ thì chúng sẽ chẳng dạy ông, nói chuyện với ông,
Và do nơi lòng mình mà đem ra những lời lẽ sao?

11 Sậy há mọc nơi chẳng bưng-bàu ư?
Lác há mọc lên không có nước sao?
12 Khi còn xanh-tươi chưa phải phát,
Thì đã khô trước các thứ cỏ khác.
13 Đường-lối kẻ quên Đức Chúa Trời là như vậy:
Sự trông-cậy kẻ không kính-sợ Đức Chúa Trời sẽ hư-mất;
14 Nơi người nương-nhờ sẽ bị truất,
Đều người tin-cậy giống như váng nhện.
15 Người ấy nương dựa vào nhà mình, song nhà không vững-chắc;
Người níu lấy nó, nhưng nó chẳng đứng chịu nỗi.
16 Trước mặt trời, nó xanh-tươi.
Nhành lá che-phủ vườn nó.
17 Rễ nó quấn trên đống đá,
Nó mọc xỉa ra giữa đá sỏi.
18 Nếu nó bị nhổ khỏi chỗ nó,
Thì chỗ ấy bèn từ-chối nó, mà rằng: Ta chẳng hề thấy ngươi!
19 Kìa, ấy là sự vui-sướng về đường-lối nó;
Sẽ có loài khác từ đất nảy ra.

20 Kìa, Đức Chúa Trời chẳng từ-bỏ người trọn-vẹn,
Cũng không giúp-đỡ kẻ hung-ác.
21 Song Chúa sẽ còn làm cho miệng ông được đầy vui-cười;
Và môi ông tràn ra tiếng reo-mừng.
22 Những kẻ ghét ông sẽ bị hổ-thẹn bao-phủ,
Và nhà trại của kẻ ác sẽ chẳng còn.

Gióp đáp lời Binh-đát

91 Gióp đáp lời lại mà rằng:

2 Quả thật, tôi biết ấy là như vậy;
Nhưng làm thế nào cho loài người được công-bình trước mặt Đức Chúa Trời?
3 Nếu muốn tranh-biện với Ngài,
Thì một lần trong ngàn lần, loài người không thế đáp lời.
4 Đức Chúa Trời có lòng trí-huệ và rất mạnh-sức:
Ai cứng-cỏi với Ngài mà lại được may-mắn?
5 Ngài dời các núi đi,
Đánh đổ nó trong cơn giận Ngài; nhưng núi chẳng biết đến.
6 Ngài khiến đất rúng-động khỏi nền nó,
Và các trụ nó đều chuyển-lay;
7 Ngài dạy-biểu mặt trời, nó bèn chẳng mọc,
Ngài đóng ấn trên các ngôi sao;
8 Một mình Ngài trải các từng trời ra,
Và bước đi trên các ngọn sóng biển;
9 Ngài dựng-nên sao bắc-đẩu, sao cày, và sao rua,
Cùng những lầu-các bí-mật của phương-nam.
10 Ngài làm những việc lớn-lao, không sao dò-xét được,
Những dấu-kỳ chẳng xiết cho được.

— 601 —