Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/609

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 3
5 : 6
GIÓP

Nhưng ai cầm-giữ mình không nói sao được?
3 Kìa, ông đã dạy-dỗ nhiều người,
Và làm cho tay yếu-đuối ra mạnh-mẽ;
4 Các lời nói ông đã đỡ kẻ xiêu-tó lên,
Và đầu gối lung-lay, ông đã làm cho vững-bền.
5 Nhưng bây giờ tai-nạn xảy đến ông, ông lại giận;
Nó làm vào ông, thì ông bị rối lòng.
6 Ông kính-sợ Đức Chúa Trời, ấy há chẳng phải nơi nương-nhờ của ông?
Tánh-hạnh hoàn-toàn của ông, há chẳng phải sự trông-cậy của ông sao?
7 Ông hãy suy-xét lại, nào bao giờ có kẻ vô-tội bị hư-mất?
Đâu có người ngay-thẳng lại bị trừ-diệt?
8 Theo đều tôi đã thấy, ai cày sự gian-ác,
Và gieo đều khuấy-rối, thì lại gặt lấy nó.
9 Bởi hơi thở Đức Chúa Trời, chúng bèn hư-mất,
Tại hơi xịt giận Ngài, họ bị tiêu-hao đi.
10 Tiếng gầm của sư-tử, và giọng sư-tử hét đã êm-lặng,
Và nanh của các sư-tử con bị gãy.
11 Sư-tử mạnh-bạo chết vì thiếu mồi,
Và các sư-tử con bị tản-lạc.

12 Có một lời mật thấu đến tôi,
Lỗ tai tôi văng-vẳng nghe tiếng ấy,
13 Ban đêm đương khi loài người ngủ-mê,
Lòng tôi suy-tưởng, bèn thấy dị-tượng,
14 Sự kinh-khủng sợ-hãi xông hãm tôi,
Khiến xương-cốt tôi run-rẩy.
15 môt thần đi ngang qua trước mặt tôi;
Các lông tóc của thịt tôi bèn xửng lên.
16 Thần đứng đó, tôi nhìn không biết mặt người;
Có một hình-dạng ở trước mặt tôi.
Tôi nghe tiếng thầm-thì nho-nhỏ, mà rằng:

17 « Loài người hay chết, há công-bình hơn Đức Chúa Trời ư?
Loài người há được trong-sạch hơn Đấng Tạo-hóa mình sao? »
18 Kìa, Đức Chúa Trời không tin-cậy các tôi-tớ Ngài,
Ngài thường trách sự điên-dại của thiên-sứ Ngài.
19 Phương chi những kẻ ở chòi đất sét được cất trên nền bụi-cát,
Bị chà-nát như loài sâu-mọt!
20 Giữa khoảng sáng đến chiều, chúng bị hư-nát;
Hằng chết luôn luôn, mà chẳng có ai lưu ý đến.
21 Dây chằng của chúng há chẳng bị dứt trong mình họ sao?
Chúng thác, nào được khôn-ngoan chi.

Ê-li-pha nói tiếp lời mình

51 Vậy, hãy kêu la! Có ai đáp lời ông chăng?
Ông sẽ trở lại cùng đấng nào trong các thánh?
2 Vì nỗi sầu-thảm giết người ngu-muội,
Sự đố-kỵ làm chết kẻ đơn-sơ.
3 Tôi có thấy kẻ ngu-muội châm rễ ra;
Nhưng thình-lình tôi rủa-sả chỗ ở của hắn.
4 Con-cái hắn không được an-nhiên,
Bị chà-nát tại cửa thành, chẳng có ai giải-cứu;
5 Người đói-khát ăn mùa-màng hắn,
Đến đỗi đoạt lấy ở giữa bụi gai,
Và bẫy gài rình của-cải hắn.
6 Vì sự hoạn-nạn chẳng phải từ bụi-cát sanh ra,
Sự khốn-khó chẳng do đất nảy lên;

— 597 —