Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/505

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
17 : 19
18 : 12
SỬ-KÝ I

đầy-tớ Ngài được sang-trọng như thế, thì Đa-vít còn nói gì được nữa? vì Chúa biết đầy-tớ Chúa. 19 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài đã theo ý lòng mình mà làm các việc lớn nầy cho đầy-tớ của Ngài, đặng bày ra các sự cả-thể nầy. 20 Ôi Đức Giê-hô-va, chẳng có ai giống như Ngài, và cứ theo mọi đều lỗ tai chúng tôi đã nghe, ngoại Ngài chẳng có ai là Đức Chúa Trời. 21 Chớ thì trên thế-gian có dân-tộc nào giống như dân Y-sơ-ra-ên của Chúa, một dân-tộc mà Đức Chúa Trời đi chuộc lại làm dân riêng của Ngài, sao? Nhờ sự cả-thể đáng kính đáng sợ, Chúa được danh rất lớn, đuổi các dân-tộc khỏi trước mặt dân của Chúa, là dân Chúa đã chuộc lại khỏi xứ Ê-díp-tô. 22 Vì dân Y-sơ-ra-ên, Chúa đã khiến thành dân riêng của Ngài đến đời đời; còn Đức Giê-hô-va ôi, Ngài trở nên Đức Chúa Trời của họ. 23 Bây giờ, Đức Giê-hô-va ôi! nguyện lời Ngài đã hứa về tôi-tớ Ngài và về nhà nó được ứng-nghiệm đến đời đời, cầu Chúa làm y như Ngài đã phán. 24 Nguyện đều ấy được vững-chắc, và danh Chúa được tôn-vinh đời đời, để người ta nói rằng: Đức Giê-hô-va vạn quân, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, tức là Đức Chúa Trời cho Y-sơ-ra-ên; còn nhà Đa-vít, là tôi-tớ Chúa, được đứng vững trước mặt Chúa! 25 Đức Chúa Trời tôi ôi! Chúa có bày-tỏ cho kẻ tôi-tớ Chúa biết rằng Chúa sẽ lập một cái nhà cho người; bởi đó cho nên kẻ tôi-tớ Chúa dám cầu-nguyện ở trước mặt Chúa. 26 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài là Đức Chúa Trời, Ngài đã hứa đều lành nầy với tôi-tớ Chúa; 27 thế thì, nay cầu-xin Chúa ban phước cho nhà kẻ tôi-tớ Chúa, hầu cho nó hằng còn ở trước mặt Chúa; vì, Đức Giê-hô-va ôi! hễ Ngài ban phước cho nó, thì nó sẽ được phước đến đời đời.

Đa-vít được thắng trận nhiều

181 Sau việc ấy, Đa-vít đánh dân Phi-li-tin, bắt phục chúng nó; và đoạt lấy khỏi tay chúng nó thành Gát và các hương-thôn nó. 2 Người cũng đánh Mô-áp; dân Mô-áp bèn phục-dịch Đa-vít, và tiến-cống cho người.

3 Đa-vít đánh Ha-đa-rê-xe, vua Xô-ba, tại Ha-mát, khi người đương đi lập nước mình trên sông Ơ-phơ-rát. 4 Đa-vít chiếm lấy của người một ngàn cỗ xe, bảy ngàn lính-kỵ, và hai vạn lính-bộ; Đa-vít cắt nhượng của các ngựa kéo xe, duy chừa lại một trăm con.

5 Dân Sy-ri ở Đa-mách đến cứu-giúp Ha-đa-rê-xe, vua Xô-ba, Đa-vít bèn giết chúng hai vạn hai ngàn người. 6 Đa-vít lập đồn trong Sy-ri của Đa-mách, dân Sy-ri phục-dịch người, và đem nộp thuế cho người. Đa-vít đi đến đâu, thì Đức Giê-hô-va cũng khiến cho người được thắng. 7 Đa-vít đoạt những khiên vàng của các đầy-tớ Ha-đa-rê-xe, rồi đem về Giê-ru-sa-lem. 8 Từ Ti-bát và Cun, hai thành của Ha-đa-rê-xe, Đa-vít lại đoạt lấy nhiều đồng, mà Sa-lô-môn dùng làm cái biển đồng, các trụ và chậu bằng đồng.

9 Khi Tô-hu, vua Ha-mát, hay rằng Đa-vít đã đánh cả đạo-binh của Ha-đa-rê-xe, vua Xô-ba, 10 thì sai Ha-đô-ram, con trai người, đến chào mừng và ngợi-khen Đa-vít, bởi người đã chinh-chiến với Ha-đa-rê-xe, và đã đánh người; vì Ha-đa-rê-xe và Tô-hu thường đánh giặc với nhau luôn; Tô-hu cũng gởi đến các thứ chậu bằng vàng, bạc, và đồng. 11 Các đồ ấy Đa-vít cũng biệt riêng ra thánh cho Đức Giê-hô-va, luôn với bạc và vàng mà người đã đoạt lấy đem về từ các dân-tộc, tức từ Ê-đôm, Mô-áp, dân Am-môn, dân Phi-li-tin, và dân A-ma-léc.

12 Vả lại, A-bi-sai, con trai của Xê-

— 493 —