Xíp-ba; người ta gọi nó đến cùng Đa-vít. Vua hỏi: Ngươi là Xíp-ba chăng? Người thưa: Phải, ấy là tôi, kẻ đầy-tớ vua. 3 Vua tiếp rằng: Chẳng còn có người nào về nhà Sau-lơ sao? Ta muốn lấy ơn của Đức Chúa Trời mà đãi người. Xíp-ba thưa cùng vua rằng: Còn một người con trai của Giô-na-than bị tật hai chơn. 4 Vua hỏi rằng: Người ở đâu? Xíp-ba thưa rằng: Người ở trong nhà Ma-ki, con A-mi-ên, tại Lô-đê-ba. 5 Vua Đa-vít bèn sai tới nhà Ma-ki, con trai A-mi-ên, tại Lô-đê-ba, mà đòi người đến.
6 Khi Mê-phi-bô-sết, con trai của Giô-na-than, cháu Sau-lơ, đã đến bên Đa-vít, thì sấp mình xuống đất và lạy. Đa-vít nói: Ớ Mê-phi-bô-sết! Người thưa: Có tôi-tớ vua đây. 7 Đa-vít nói cùng người rằng: Chớ sợ; ta muốn làm ơn cho ngươi vì cớ Giô-na-than, cha ngươi; ta sẽ trả lại cho ngươi những đất của Sau-lơ, ông nội ngươi, và ngươi sẽ ăn chung bàn ta luôn luôn. 8 Mê-phi-bô-sết bèn lạy, mà nói rằng: Kẻ tôi-tớ vua là gì, mà vua lại đoái mắt đến một con chó chết, như tôi đây?
9 Vua bèn gọi Xíp-ba, tôi-tớ của Sau-lơ, mà nói rằng: Ta đã ban cho con trai chủ ngươi mọi tài-sản thuộc về Sau-lơ và nhà người. 10 Vậy, ngươi cùng các con trai và tôi-tớ ngươi phải cày đất đó cho người, rồi nộp hoa-lợi đất sanh-sản, hầu cho con trai chủ ngươi có bánh ăn. Mê-phi-bô-sết, con trai chủ ngươi, sẽ ăn chung bàn ta luôn luôn. Vả, Xíp-ba có mười lăm con trai và hai mươi tôi-tớ. 11 Xíp-ba thưa cùng vua rằng: Kẻ tôi-tớ vua sẽ làm mọi đều vua-chúa tôi dặn-biểu. Ấy vậy, Mê-phi-bô-sết ăn chung bàn Đa-vít như một con trai của vua vậy. 12 Mê-phi-bô-sết có một con trai nhỏ, tên là Mi-ca; và hết thảy những người ở trong nhà Xíp-ba đều là tôi-tớ của Mê-phi-bô-sết. 13 Mê-phi-bô-sết ở tại Giê-ru-sa-lem, bởi vì người ăn luôn chung bàn của vua. Người bị què hai chơn.
Các sứ-giả của Đa-vít bị vua dân Am-môn sỉ-nhục
101 Sau việc ấy, vua dân Am-môn băng, và Ha-nun, con trai người, kế-vị. 2 Đa-vít nói: Ta muốn làm ơn cho Ha-nun, con trai của Na-hách, như cha người đã làm ơn cho ta. Vậy, Đa-vít sai tôi-tớ mình đi đến an-uỷ người về sự chết của cha người; các tôi-tớ của Đa-vít đến trong xứ của dân Am-môn. 3 Nhưng các quan-trưởng của dân Am-môn nói cùng Ha-nun, chúa mình, rằng: Ông tưởng rằng Đa-vít sai những kẻ an-uỷ đến cùng ông là vì tôn-kính cha ông sao? Đa-vít sai những tôi-tớ người đến cùng ông, há chẳng phải vì muốn xem-xét thành, do-thám nó đặng phá-diệt đi chăng? 4 Vậy, Ha-nun bắt các tôi-tớ của Đa-vít, cạo phân nửa râu họ, cắt phân nửa quần-áo cho đến nửa thân mình; đoạn cho họ đi về. 5 Có người thuật lại việc ấy cùng Đa-vít; người bèn sai kẻ đi đón mấy người ấy, vì họ lấy làm hổ-thẹn lắm. Vua sai bảo rằng: Hãy ở tại Giê-ri-cô cho đến chừng râu của các ngươi đã mọc lại; đoạn các ngươi sẽ trở về.
Dân Am-môn và dân Sy-ri bị thất-trận
6 Khi dân Am-môn thấy mình bị Đa-vít gớm-ghét, bèn sai người đi chiêu-mộ dân Sy-ri ở Bết-Rê-hốt và ở Xô-ba, số chừng hai vạn lính-bộ; lại chiêu-mộ vua Ma-a-ca với một ngàn người, và một vạn hai ngàn người ở xứ Tóp. 7 Đa-vít hay được đều đó, liền sai Giô-áp với các dõng-sĩ của đạo-binh mình đi đánh chúng nó. 8 Dân Am-môn kéo ra, dàn trận