Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/376

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 8
5 : 12
II SA-MU-ÊN

nằm nghỉ trên giường tại phòng ngủ, đánh giết người; đoạn cắt lấy đầu người, rồi bắt đường đồng bằng mà đi trọn đêm.

Đa-vít phạt những kẻ giết Ích-bô-sết

8 Hai người đem đầu Ích-bô-sết về Hếp-rôn, dâng cho vua Đa-vít, mà rằng: Nầy là đầu của Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ, kẻ thù-nghịch vua, vẫn toan hại mạng-sống vua; ngày nay Đức Giê-hô-va đã báo-thù Sau-lơ và dòng-dõi người cho vua, là chúa tôi. 9 Nhưng Đa-vít đáp cùng Rê-cáp và Ba-a-na con trai của Rim-môn ở Bê-ê-rốt, mà rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng-sống, là Đấng đã cứu ta khỏi các hoạn-nạn, mà thề rằng: 10 Ta đã sai bắt kẻ đã đến thuật cho ta hay rằng Sau-lơ đã thác, và tư-tưởng rằng mình là một sứ-giả đem tin lành; ta đã giết kẻ đó tại Xiếc-lác đặng trả công cho một sự báo tin dường ấy. 11 Phương chi những kẻ hung-ác đã giết một người lành nằm trên giường tại trong nhà mình! Vậy, ta há chẳng nên đòi huyết người lại nơi tay các ngươi, và diệt các ngươi khỏi đất sao? 12 Đa-vít bèn truyền lịnh các đầy-tớ mình giết hai người đó. Chúng chặt tay và chơn họ, rồi treo thây gần bên ao Hếp-rôn. Đoạn, chúng lấy đầu của Ích-bô-sết, chôn trong mồ Áp-ne, tại Hếp-rôn.

Hết thảy các chi-phái Y-sơ-ra-ên nhận Đa-vít làm vua

51 Bấy giờ, hết thảy các chi-phái Y-sơ-ra-ên đến cùng Đa-vít tại Hếp-rôn, mà nói rằng: Chúng tôi đây vốn là cốt-nhục của vua. 2 Đã từ xưa, khi Sau-lơ còn cai-trị chúng tôi, chính vua đã dắc Y-sơ-ra-ên ra trận và đem họ về. Đức Giê-hô-va có phán cùng vua rằng: Ngươi sẽ chăn dân-sự ta, và làm vua của Y-sơ-ra-ên. 3 Vậy, hết thảy các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên đến cùng vua tại Hếp-rôn; vua Đa-vít lập giao-ước với họ tại Hếp-rôn, trước mặt Đức Giê-hô-va, và chúng xức dầu cho Đa-vít làm vua của Y-sơ-ra-ên.

4 Khi Đa-vít khởi trị-vì, tuổi đã được ba mươi; người cai-trị bốn mươi näm. 5 Tại Hếp-rôn, Đa-vít trị-vì trên Giu-đa bảy năm sáu tháng; rồi tại Giê-ru-sa-lem, người trị-vì trên cả dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa ba mươi ba năm.

Đa-vít hãm thành Giê-ru-sa-lem

6 Vua và các thủ-hạ kéo đến Giê-ru-sa-lem, đánh dân Giê-bu-sít, vốn ở tại xứ nầy. Chúng nó nói cùng Đa-vít rằng: Ngươi chớ vào đây: những kẻ đui và què, đủ mà xô-đuổi người đi! — nghĩa là muốn nói: Đa-vít sẽ không vào đây được. 7 Nhưng Đa-vít hãm lấy đồn Si-ôn: ấy là thành Đa-vít. 8 Trong ngày đó, Đa-vít nói rằng: Phàm người nào đánh dân Giê-bu-sít, nhào xuống khe kẻ què và kẻ đui chúng nó, tức những kẻ cừu-địch của Đa-vít, (sẽ được làm đầu-mục và quan-trưởng)[1]. Bởi cớ đó có tục-ngữ rằng: Kẻ đui và kẻ què đều sẽ chẳng vào nhà nầy. 9 Đa-vít ở trong đồn, đặt tên là thành Đa-vít; người xây vách tứ-vi từ Mi-lô[2] trở về trong.

10 Đa-vít càng ngày càng cường-thạnh, và Giê-hô-va là Đức Chúa Trời vạn quân ở cùng người. 11 Hi-ram, vua thành Ty-rơ, sai sứ đến Đa-vít, đem theo gỗ bá-hương, thợ mộc, thợ đá đặng xây cất một cái đền cho Đa-vít. 12 Bấy giờ, Đa-vít nhìn-biết rằng Đức Giê-hô-va đã lập mình làm vua trên Y-sơ-ra-ên, và


  1. Câu trong khóa nầy không có trong nguyên-bổn; song chiếu theo Sách Sử-Ký 11 : 6, thì được đem vào đây đặng trọn nguyên ý.
  2. Mi-lô nghĩa là đồn-lũy.
— 364 —