khí. 18 Năm người đó vào nhà cướp lấy các vật ấy rồi, thầy tế-lễ bèn hỏi chúng nó rằng: Các ngươi làm chi vậy? 19 Chúng đáp rằng: Hãy nín đi, lấy tay bụm miệng lại, và đến cùng chúng ta, làm cha và thầy tế-lễ cho chúng ta. Ngươi làm thầy tế-lễ cho một nhà, hay làm thầy tế-lễ cho một chi-phái, một họ-hàng trong Y-sơ-ra-ên, đều nào là khá hơn? 20 Thầy tế-lễ mừng lòng, lấy ê-phót, những thê-ra-phim, và tượng chạm, rồi nhập với bọn ấy.
21 Chúng bèn xây lại, lên đường, để cho con trẻ, súc-vật, và đồ hành-lý đi trước.
22 Chúng đã đi xa khỏi nhà Mi-ca rồi, có những kẻ ở gần nhà Mi-ca nhóm lại đuổi theo người Đan. 23 Vì chúng kêu-la sau họ, người Đan xây lại mà nói cùng Mi-ca rằng: Ngươi có đều chi? Vì sao ngươi có nhóm lại những kẻ đó? 24 Mi-ca đáp: Các ngươi đã cướp lấy các thần ta đã làm nên, và luôn thầy tế-lễ, mà đi. Còn chi lại cho ta? Sao các ngươi còn hỏi rằng ta có đều chi? 25 Người Đan đáp cùng Mi-ca rằng: Chớ cho ta nghe tiếng ngươi nữa, e có người nổi giận xông-hãm các ngươi, làm cho ngươi và nhà ngươi đều bị mất sự sống chăng. 26 Bấy giờ người Đan cứ đi đường, còn Mi-ca thấy chúng mạnh hơn mình, bèn trở về nhà mình.
27 Ấy vậy, sau khi đã cướp lấy vật của Mi-ca đã chế ra, và thầy tế-lễ mà người đã có trong nhà mình, thì chúng xông vào dân La-ít, là một dân ở bình-tịnh, vững-chắc, lấy gươm giết dân đó, rồi châm lửa đốt thành đi. 28 Chẳng có ai đến tiếp-cứu dân La-ít, vì thành ở xa Si-đôn, và không giao-thiệp với ai hết; nó ở trong trũng chạy về hướng Bết-Rê-hóp.
Người Đan xây đắp thành lại, và ở tại đó; 29 lấy tên Đan, là tổ-phụ mình, con trai của Y-sơ-ra-ên, mà đặt cho thành; còn trước kia tên thành ấy là La-ít. 30 Đoạn, người Đan dựng tượng chạm, rồi Giô-na-than, con trai Ghẹt-sôn, cháu Môi-se, và hết thảy hậu-tự của người, đều làm thầy tế-lễ trong chi-phái Đan cho đến ngày chúng bị đày khỏi xứ. 31 Chúng giữ tượng chạm của Mi-ca làm nên trọn trong lúc đền Đức Chúa Trời ở tại Si-lô.
Người Lê-vi ở núi Ép-ra-im và vợ bé người
191 Nhằm lúc không có vua trong Y-sơ-ra-ên, có một người Lê-vi đến kiều-ngụ nơi góc xa hơn hết của núi Ép-ra-im, lấy một người vợ bé ở Bết-lê-hem, thành xứ Giu-đa. 2 Vợ bé người hành-dâm, bỏ người, đi về nhà cha mình tại Bết-lê-hem trong xứ Giu-đa, và ở đó bốn tháng. 3 Chồng nàng chổi dậy, đi theo nàng, muốn lấy lời ngọt cảm lòng nàng, đặng dẫn nàng về nhà mình. Người có đem theo một đầy-tớ và hai con lừa. Nàng mời người vào nhà cha mình. Cha nàng thấy người đến, ra đón-rước cách vui-mừng. 4 Ông gia người, là cha của người đờn-bà trẻ, cầm người lại, và người ở nhà ông gia trong ba ngày, cùng ăn uống, và ngủ đêm tại đó.
5 Ngày thứ tư, họ dậy sớm, và khi người Lê-vi sửa-soạn ra đi, cha của người đờn-bà trẻ bèn nói cùng rể mình rằng: Hãy dùng một miếng bánh đặng đỡ lòng con, rồi sau các ngươi sẽ đi. 6 Vậy, vợ chồng ngồi, ăn uống cùng nhau. Cha của người đờn-bà trẻ nói cùng người chồng rằng: Con hãy định ở lại đêm nay nữa, cho lòng con vui-mừng! 7 Người Lê-vi dậy sớm đặng đi, nhưng ông gia nài-ép quá, đến đỗi người trở lại, và ở đêm đó nữa.