ngươi phải chỉ ba thành phía bên kia sông Giô-đanh, và lập ba thành khác trong xứ Ca-na-an; ấy sẽ là những thành ẩn-náu. 15 Sáu thành nầy sẽ dùng làm chỗ ẩn-náu cho dân Y-sơ-ra-ên, luôn cho khách ngoại-bang và kẻ nào kiều-ngụ ở trong dân đó, để ai vì vô-ý đánh chết một người có thế chạy ẩn mình tại đó.
16 Nhưng nếu người ấy đánh bằng đồ sắt, và người bị đánh chết đi, ấy là một kẻ sát-nhơn; kẻ sát-nhơn hẳn phải bị xử-tử. 17 Nếu người đánh bằng một cục đá cầm nơi tay có thế làm chết, và người bị đánh chết đi, ấy là một kẻ sát-nhơn; kẻ sát-nhơn hẳn phải bị xử-tử. 18 Cũng vậy, nếu người đánh bằng đồ cây cầm nơi tay có thế làm chết, và người bị đánh chết đi, ấy là một kẻ sát-nhơn; kẻ sát-nhơn hẳn phải bị xử-tử. 19 Ấy là kẻ báo thù huyết sẽ làm cho kẻ sát-nhơn phải chết; khi nào kẻ báo thù huyết gặp kẻ sát-nhơn thì phải làm cho nó chết đi. 20 Nếu một người nào vì lòng ganh-ghét xô-lấn một người khác, hay là cố-ý liệng vật chi trên mình nó, và vì cớ đó nó bị chết; 21 hoặc vì sự thù đánh bằng bàn tay, và vì cớ đó nó bị chết, thì người nào đánh đó hẳn phải bị xử-tử. Ấy là một kẻ sát-nhơn; người báo thù huyết khi nào gặp kẻ sát-nhơn phải làm cho nó chết đi.
22 Nếu vì tình-cờ, vẫn hòa-thuận nhau, mà người có lấn-xô, hoặc liệng vật chi trên mình người kia, 23 hoặc nếu không phải thù-nghịch chẳng có ý làm hại, lại không thấy mà làm rớt một cục đá trên mình người kia, có thế làm chết được, và nếu người chết đi, 24 thì cứ theo luật-lệ nầy, hội-chúng phải xử-đoán cho kẻ đã đánh và kẻ báo thù huyết: 25 hội-chúng sẽ giải-cứu kẻ sát-nhơn khỏi tay người báo thù huyết, và biểu người trở về thành ẩn-náu, là nơi người đã chạy ẩn mình; và người phải ở đó cho đến chừng nào thầy tế-lễ thượng-phẩm đã được xức dầu thánh qua đời. 26 Nhưng nếu kẻ sát-nhơn đi ra ngoài giới-hạn của thành ẩn-náu, là nơi người đã chạy ẩn mình, 27 và nếu kẻ báo thù huyết gặp, giết người ở ngoài giới-hạn thành ẩn-náu, thì kẻ báo thù huyết sẽ không mắc tội sát-nhơn. 28 Vì kẻ sát-nhơn phải ở trong thành ẩn-náu cho đến chừng nào thầy tế-lễ thượng-phẩm qua đời; nhưng sau khi thầy tế-lễ thượng-phẩm qua đời, kẻ sát-nhơn sẽ được trở về trong sản-nghiệp mình.
29 Bất-luận các ngươi ở nơi nào, đều nầy phải dùng làm một luật-lệ xét-đoán cho các ngươi trải qua các đời.
30 Nếu ai giết một người nào, người ta sẽ cứ theo lời khai của những người chứng mà giết kẻ sát-nhơn; nhưng một người chứng không đủ có đặng giết ai.
31 Các ngươi chớ lãnh tiền chuộc mạng của một người sát-nhơn đã có tội và đáng chết, vì nó hẳn phải bị xử-tử. 32 Các ngươi đừng lãnh tiền chuộc kẻ đã chạy ẩn mình trong thành ẩn-náu, hầu cho nó trở về ở trong xứ sau khi thầy tế-lễ qua đời. 33 Các ngươi chớ làm ô-uế xứ mà các ngươi sẽ ở; vì huyết làm ô-uế xứ. Nhược bằng có kẻ làm đổ huyết ra trong xứ, nếu không làm đổ huyết nó lại, thì không thế chuộc tội cho xứ được. 34 Vậy, các ngươi chớ làm ô-uế xứ, là nơi các ngươi sẽ ở, và chánh giữa đó là nơi ta sẽ ngự; vì ta là Đức Giê-hô-va ngự giữa dân Y-sơ-ra-ên.
Cấm con gái nào hưởng sản-nghiệp lấy chồng ngoài chi-phái mình
361 Vả, những trưởng-tộc Ga-la-át, là con trai Ma-ki, cháu Ma-na-se, trong dòng con-cháu Giô-sép, đến gần và nói trước mặt Môi-se