cùng Môi-se rằng: Hãy làm lấy một con rắn lửa, rồi treo nó trên một cây sào. Nếu ai bị cắn và nhìn nó, thì sẽ được sống. 9 Vậy, Môi-se làm một con rắn bằng đồng, rồi treo lên một cây sào; nếu người nào đã bị rắn cắn mà nhìn con rắn bằng đồng, thì được sống.
10 Kế đó, dân Y-sơ-ra-ên đi và đóng trại tại Ô-bốt. 11 Đoạn, đi từ Ô-bốt và đóng trại tại Y-giê-A-ba-rim, tại đồng vắng, đối ngang Mô-áp về hướng mặt trời mọc. 12 Họ đi từ đó đóng trại tại đèo Xê-rết. 13 Rồi tự đó đi và đóng trại phía bên kia Ạt-nôn, ở trong đồng vắng, vừa ra bờ-cõi dân A-mô-rít; vì Ạt-nôn là giáp-ranh của dân Mô-áp và dân A-mô-rít. 14 Bởi cớ đó, trong sách chiến-trận của Đức Giê-hô-va có nói rằng:.... Va-hép ở tại Su-pha, và trũng Ạt-nôn, 15 cùng những triền trũng chạy xuống phía A-rơ, và đụng ranh Mô-áp.....[1].
16 Từ đó dân Y-sơ-ra-ên đến Bê-re[2], ấy đó là cái giếng mà Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy nhóm-hiệp dân-sự, ta sẽ cho chúng nó nước. 17 Y-sơ-ra-ên bèn hát bài nầy:
Hỡi giếng, hãy tuôn lên! hãy ca-hát cho nó!
18 Giếng mà các vua-chúa đã khai,
Các tước-vị của dân-sự đã đào
Với phủ-việt cùng cây gậy mình!
19 Kế đó, từ đồng vắng dân Y-sơ-ra-ên đến Ma-tha-na; rồi từ Ma-tha-na đến Na-ha-li-ên; từ Na-ha-li-ên đến Ba-mốt; 20 và từ Ba-mốt đến trũng ở trong bờ-cõi Mô-áp, tại chót núi Phích-ga, là nơi người ta nhìn thấy đồng bằng của sa-mạc.
Thắng dân A-mô-rít và vua Ba-san
21 Vả, Y-sơ-ra-ên sai sứ-giả đến Si-hôn, vua dân A-mô-rít, đặng nói rằng: 22 Xin cho phép chúng tôi đi ngang qua xứ vua, chúng tôi sẽ không xây vào đồng ruộng, hay là vào vườn nho, và chúng tôi cũng sẽ không uống nước các giếng, cứ đi đường cái của vua cho đến chừng nào qua khỏi bờ-cõi vua. 23 Nhưng Si-hôn không cho phép Y-sơ-ra-ên đi ngang qua bờ-cõi mình, bèn hiệp hết dân-sự mình đi ra đón Y-sơ-ra-ên về hướng đồng vắng; người đến Gia-hát, chiến-trận cùng Y-sơ-ra-ên. 24 Song Y-sơ-ra-ên dùng lưỡi gươm đánh bại người, và chiếm xứ người từ Ạt-nôn đến Gia-bốc, đến dân Am-môn; vì bờ-cõi dân Am-môn bền-vững.
25 Y-sơ-ra-ên chiếm hết các thành nầy, và ở trong các thành dân A-mô-rít, là ở tại Hết-bôn và trong các thành địa-hạt. 26 Vì Hết-bôn là thành của Si-hôn, vua dân A-mô-rít, là vua đã giao-chiến cùng vua trước của Mô-áp, chiếm lấy khắp hết xứ người đến Ạt-nôn. 27 Bởi cớ đó, những nhà văn-sĩ nói rằng:
Hãy đến Hết-bôn!
Thành Si-hôn phải xây-cất và lập vững!
28 Vì có một đám lửa bởi thành Hết-bôn,
Một ngọn lửa bởi thành Si-hôn mà ra;
Nó thiêu đốt A-rơ của Mô-áp,
Các chúa của nơi cao Ạt-nôn.
29 Hỡi Mô-áp, khốn thay cho ngươi!
Hỡi dân Kê-móc[3], ngươi đã diệt mất!
Người đã nộp con trai mình làm kẻ trốn-tránh,
Và con gái mình làm phù-tù cho Si-hôn, vua A-mô-rít.
30 Chúng ta đã bắn tên nhằm chúng nó.
Hết-bôn đã bị hủy-diệt cho đến Đi-bôn.
Chúng ta đã làm tàn-hại đến Nô-phách,
Lửa đã lan đến Mê-đê-ba.