Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/179

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
10 : 25
11 : 11
DÂN-SỐ KÝ

25 Rốt lại, ngọn cờ của trại-quân Đan ra đi, tùy theo các đội-ngũ mình; nó làm hậu-binh của các trại-quân khác. A-hi-ê-xe, con trai A-mi-sa-đai, thống-lãnh quân-đội Đan. 26 Pha-ghi-ên, con trai Óc-ran, thống-lãnh quân-đội của chi-phái A-se. 27 A-hi-ra, con trai Ê-nan, thống-lãnh quân-đội của chi-phái Nép-ta-li.

28 Đó là thứ-tự về sự cất binh đi của dân Y-sơ-ra-ên, tùy theo các đội-ngũ mình; ấy, họ ra đi là như vậy.

29 Vả, Môi-se nói cùng Hô-báp, con trai Rê-u-ên, người Ma-đi-an, tức là anh vợ mình, mà rằng: Chúng tôi đi đến xứ mà Đức Giê-hô-va có phán rằng: Ta sẽ ban xứ đó cho các ngươi. Xin anh hãy đi cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ đãi anh tử-tế; vì Đức Giê-hô-va có hứa ban ơn cho dân Y-sơ-ra-ên. 30 Hô-báp đáp rằng: Tôi không đi đâu, nhưng tôi sẽ đi về xứ-sở tôi, là nơi bà-con tôi. 31 Môi-se lại nói rằng: Tôi xin anh chớ bỏ chúng tôi, vì anh biết nơi nào trong đồng vắng chúng tôi có thế hạ trại được; anh sẽ dường như con mắt cho chúng tôi vậy[1]. 32 Nếu anh đi cùng chúng tôi, thì chúng tôi sẽ làm cho anh hưởng ơn-lành mà Đức Giê-hô-va sẽ làm cho chúng tôi.

33 Vậy, dân Y-sơ-ra-ên ra đi từ núi Đức Giê-hô-va, đi trong ba ngày đường; hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va đi trước trong lúc ba ngày đường nầy, đặng tìm cho dân một nơi an-nghỉ. 34 Trong lúc ban ngày, khi dân Y-sơ-ra-ên dời trại-quân đi, thì trụ mây của Đức Giê-hô-va ở trên họ.

35 Khi hòm giao-ước đi, thì Môi-se nói rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, xin chổi dậy, để kẻ thù-nghịch Ngài bị tản-lạc, và kẻ nào ghét Ngài chạy trốn trước mặt Ngài! 36 Khi người ta để hòm giao-ước xuống, thì Môi-se nói rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, xin trở lại cùng muôn vàn của Y-sơ-ra-ên!

Dân-sự lằm-bằm. — Chọn bảy mươi người trưởng-lão

111 Vả, dân-sự bèn lằm-bằm, và đều đó chẳng đẹp tai Đức Giê-hô-va. Đức Giê-hô-va nghe, cơn thạnh-nộ Ngài nổi lên, lửa của Đức Giê-hô-va cháy phừng-phừng giữa dân-sự và thiêu-hóa đầu cùng trại-quân. 2 Dân-sự bèn kêu la cùng Môi-se; Môi-se cầu-xin Đức Giê-hô-va, thì lửa ngừng lại. 3 Người ta đặt tên chỗ nầy là Tha-bê-ra[2], vì lửa của Đức Giê-hô-va đã cháy giữa dân-sự.

4 Bọn dân tạp ở trong dân Y-sơ-ra-ên sanh lòng tham-muốn, đến đỗi dân Y-sơ-ra-ên lại khóc nữa mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt? 5 Chúng tôi nhớ những cá chúng tôi ăn nhưng-không tại xứ Ê-díp-tô, những dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành, và tỏi. 6 Bây giờ, linh-hồn chúng tôi bị khô-héo, không có chi hết! Mắt chỉ thấy ma-na mà thôi.

7 Vả, Ma-na hình như hột ngò, sắc như trân-châu. 8 Dân-sự đi tản ra và hốt lấy, rồi nghiền bằng cối xay, hay là giã bằng cối giã, nấu trong một cái nồi và làm bánh; nếm giống như bánh nhỏ có pha dầu. 9 Khi ban tối mù sương xuống trên trại-quân, thì ma-na cũng xuống nữa.

10 Vậy, Môi-se nghe dân-sự khóc, mỗi người ở trong nhà mình, tại nơi cửa trại mình; cơn thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va nổi lên phừng-phừng, 11 và Môi-se lấy làm buồn-bực về đều đó. Môi-se bèn thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Sao Ngài làm cho tôi-tớ Ngài buồn? Sao tôi chẳng được ơn trước mặt Ngài, và sao Ngài lại chất gánh nặng của hết thảy dân-sự nầy trên mình tôi?


  1. Nghĩa là làm người dẫn-dắc đường đi.
  2. Tha-bê-ra, nghĩa là sự cháy.
— 167 —