làm cho nhiều người được giàu-có; ngó như không có gì cả, mà có đủ mọi sự!
11 Hỡi người Cô-rinh-tô, miệng chúng tôi hả ra vì anh em, lòng chúng tôi mở rộng. 12 Chẳng phải chúng tôi hẹp-hòi đãi anh em, nhưng ấy là lòng anh em tự làm nên hẹp-hòi. 13 Hãy báo-đáp chúng tôi như vậy — tôi nói với anh em như nói với con-cái mình — cũng hãy mở rộng lòng anh em!
Đấng Christ và Bê-li-an
14 Chớ mang ách chung với kẻ chẳng tin. Bởi vì công-bình với gian-ác có hội-hiệp nhau được chăng? Sự sáng với sự tối có thông-đồng nhau được chăng? 15 Đấng Christ và Bê-li-an[1] nào có hòa-hiệp chi, hay là kẻ tin có phần gì với kẻ chẳng tin? 16 Có thể nào hiệp đền-thờ Đức Chúa Trời lại với hình-tượng tà-thần? Vì chúng ta là đền-thờ của Đức Chúa Trời hằng sống, như Đức Chúa Trời đã phán rằng: Ta sẽ ở và đi lại giữa họ; ta sẽ làm Đức Chúa Trời của họ, và họ làm dân ta.[2] 17 Bởi vậy Chúa phán rằng:
Hãy ra khỏi giữa chúng nó, hãy phân-rẽ ra khỏi chúng nó,
Đừng đá-động đến đồ ô-uế,
Thì ta sẽ tiếp-nhận các ngươi:[3]
18 Ta sẽ làm Cha các ngươi,
Các ngươi làm con trai con gái ta,
Chúa Toàn-năng phán như vậy.[4]
71 Hỡi những kẻ rất yêu-dấu của tôi, chúng ta đã có lời hứa dường ấy, thì hãy làm cho mình sạch khỏi mọi sự dơ-bẩn phần xác-thịt và phần thần-linh, lại lấy sự kính-sợ Đức Chúa Trời mà làm cho trọn việc nên thánh của chúng ta.
Phao-lô được yên-ủi bởi người Cô-rinh-tô
2 Hãy mở lòng anh em cho chúng tôi: chúng tôi chẳng có làm hại ai, lừa-dối ai, thủ lợi ai. 3 Tôi chẳng nói đều đó để buộc tội anh em; vì tôi đã nói rằng lòng chúng tôi thuộc về anh em, dầu sống hay chết cũng vậy. 4 Tôi nói với anh em cách bạo-dạn; tôi có nhiều lẽ khoe mình vì anh em; tôi được đầy sự yên-ủi, tôi được vui-mừng quá bội ở giữa mọi sự khó-khăn. 5 Vả, khi chúng tôi đến trong xứ Ma-xê-đoan, xác-thịt chẳng được yên-nghỉ chút nào. Chúng tôi khốn-đốn đủ mọi cách: ngoài thì có sự chiến-trận, trong thì có sự lo-sợ. 6 Nhưng Đức Chúa Trời là Đấng yên-ủi kẻ ngã lòng, đã yên-ủi tôi bởi Tít đến nơi; 7 không những bởi người đến mà thôi, nhưng lại bởi sự yên-ủi người đã nhận-lãnh nơi anh em nữa: người có nói cho chúng tôi biết anh em rất ao-ước, khóc-lóc, và có lòng sốt-sắng đối với tôi, đều đó làm cho tôi càng vui-mừng thêm.
Sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời
8 Dầu nhơn bức thơ tôi, đã làm cho anh em buồn-rầu, thì tôi chẳng lấy làm phàn-nàn; mà nếu trước đã phàn-nàn (vì tôi thấy bức thơ ấy ít nữa cũng làm cho anh em buồn-rầu trong một lúc), 9 nay tôi lại mừng, không phải mừng về sự anh em đã phải buồn-rầu, song mừng về sự buồn-rầu làm cho anh em sanh lòng hối-cải. Thật, anh em đã buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời, đến nỗi chưa chịu thiệt-hại bởi chúng tôi chút nào. 10 Vì sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời sanh ra sự hối-cải, và sự hối-cải dẫn đến sự rỗi linh-hồn; về sự đó người ta chẳng hề ăn-năn, còn sự buồn-rầu theo thế-gian sanh ra sự chết. 11 Vậy, hãy xem, sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời sanh ra sự ân-cần trong anh em là dường nào! Lại có sự chữa-chối, buồn-giận, răn-sợ, sốt-sắng, nông-nả, trách-phạt là dường nào! Anh em đã tỏ ra cho ai nấy đều biết rằng mình