theo đều đó thì nhờ đó mà sống.[1] 6 Nhưng sự công-bình đến bởi đức-tin, thì nói như vầy: Chớ nói trong lòng ngươi rằng: Ai sẽ lên trên trời? ấy là để đem Đấng Christ xuống; 7 hay là: Ai sẽ xuống vực sâu? ấy là để đem Đấng Christ từ trong kẻ chết lại lên. 8 Nhưng nói làm sao? Đạo ở gần ngươi, ở trong miệng và trong lòng ngươi. Ấy là đạo đức-tin mà chúng ta giảng-dạy. 9 Vậy nếu miệng ngươi xưng Đức Chúa Jêsus ra và lòng ngươi tin rằng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài từ kẻ chết sống lại, thì ngươi sẽ được cứu; 10 vì tin bởi trong lòng mà được sự công-bình, còn bởi miệng làm chứng mà được sự cứu-rỗi. 11 Vả, Kinh-thánh nói rằng: Kẻ nào tin Ngài sẽ chẳng bị hổ-thẹn.[2] 12 Trong người Giu-đa và người Gờ-réc không có sự phân-biệt gì hết, vì họ có chung một Chúa, giàu ơn đối với mọi kẻ kêu-xin Ngài. 13 Vì ai kêu-cầu danh Chúa thì sẽ được cứu.[3]
Đạo giảng cho mọi người
14 Nhưng họ chưa tin Ngài thì kêu-cầu sao được? Chưa nghe nói về Ngài thì làm thể nào mà tin? Nếu chẳng ai rao-giảng, thì nghe làm sao? 15 Lại nếu chẳng ai được sai đi, thì rao-giảng thể nào? như có chép rằng: Những bàn chơn kẻ rao-truyền tin lành là tốt-đẹp biết bao![4] 16 Nhưng chẳng phải mọi người đều nghe theo tin lành đâu; vì Ê-sai có nói rằng: Lạy Chúa, ai tin lời chúng tôi rao-giảng?[4] 17 Như vậy, đức-tin đến bởi sự người ta nghe, mà người ta nghe, là khi lời của Đấng Christ được rao-giảng.
18 Nhưng tôi hỏi: Có phải là họ chưa nghe chăng? Trái lại,
Tiếng của các sứ-giả đã vang khắp đất,
Và lời của sứ-giả đã đạt đến cùng thế-gian.[5]
19 Tôi lại hỏi: Thế mà dân Y-sơ-ra-ên chẳng biết chi hết sao? Môi-se đã nói rằng:
Ta sẽ giục lòng ganh-tị các ngươi bởi kẻ chẳng phải là dân;
Ta sẽ chọc giận các ngươi bởi một dân ngu-dốt.[6]
20 Lại Ê-sai nói cách bạo-dạn rằng:
Những kẻ chẳng tìm-kiếm ta thì đã gặp thấy ta,
Ta đã tỏ mình ra cho kẻ chẳng hỏi-han ta.[7]
21 Song về dân Y-sơ-ra-ên, thì rằng: Ta đã giơ tay ra cả ngày hướng về dân bội-nghịch và hay nói trái.[7]
Chỉ một phần dân Y-sơ-ra-ên bị bỏ
111 Vậy tôi nói: Đức Chúa Trời có bỏ dân Ngài chăng? Chẳng hề như vậy; vì chính tôi là dân Y-sơ-ra-ên, dòng-dõi Áp-ra-ham, về chi-phái Bên-gia-min. 2 Đức Chúa Trời chẳng từng bỏ dân Ngài đã biết trước. Anh em há chẳng biết Kinh-thánh chép về chuyện Ê-li sao? thể nào người kiện dân Y-sơ-ra-ên trước mặt Đức Chúa Trời, mà rằng: 3 Lạy Chúa, họ đã giết tiên-tri Ngài, hủy-phá bàn-thờ Ngài; tôi còn lại một mình, và họ tìm giết tôi.[8] 4 Nhưng Đức Chúa Trời đáp lại thể nào? Ta đã để dành cho ta bảy ngàn người nam chẳng hề quì gối trước mặt Ba-anh.[8] 5 Ngày nay cũng vậy, có một phần còn sót lại theo sự lựa-chọn của ân-điển. 6 Nhưng nếu bởi ơn thì chẳng phải bởi việc làm nữa; bằng chẳng, thì ơn không còn phải là ơn. 7 Vậy thì làm sao? Ấy là dân Y-sơ-ra-ên chẳng được đều mình tìm; song những kẻ lựa-chọn thì đã được, và những kẻ khác thì bị cứng lòng, 8 như có chép rằng: Đức Chúa Trời đã cho họ mờ-tối, con mắt chẳng thấy, lỗ tai chẳng nghe, cho đến ngày nay.[9] 9 Lại, Đa-vít có nói: