Trang:Hung Dao Vuong.pdf/96

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 95 —

Ô-mã-Nhi tin nhời, sai cổi trói, khoản đãi tử tế, rồi cho ngồi một chiếc thuyền nhỏ, sai quân dẫn đi trỏ đường, để bắt bọn kia. Yết-Kiêu nhân lúc bất tình cờ, nhảy tùm xuống sông trốn mất.

Quân sĩ về báo với Ô-mã-Nhi, Ô-mã-Nhi than rằng:

— Ai ngờ nước Nam có thần-tướng, chúng ta khó lòng ở lâu được xứ này!

Yết-Kiêu trốn về ra mắt Hưng-đạo vương. Hưng-đạo vương mừng rỡ, hỏi lại tình đầu các truyện, Yết-Kiêu thưa hết đầu đuôi mọi sự.

Hưng-đạo vương hỏi rằng:

— Kế ấy của ngươi cũng không bắt được yêu-nhân, vậy ngươi còn kế gì nữa không?

Yết-Kiêu thưa rằng:

— Tôi tuy chưa thành công, những cũng đã khiến cho quân Nguyên mất vía. Vậy tôi lại xin đi đục thuyền chuyến nữa. Chuyến này tôi xin tìm đích thuyền Bá-Linh ngồi sẽ đục, thì chắc là bắt được y.

— Mưu ấy của ngươi đã lộ rồi, giặc tất phòng bị trước, dùng làm sao được nữa.

— Giặc tuy biết mưu ấy, nhưng tôi xin tùy cơ ứng biến, thừa khi bất ý, lừa bắt cho được Bá-Linh thì chạy về ngay, dẫu giặc biết cũng không làm gì được.

— Ngươi đã nhất định xin đi, thì phải cho cẩn thận, hễ bắt được Bá-Linh thì ta mới có thể phá được quân Thoát-Hoan.

Yết-Kiêu mừng rỡ, lại đi ra bờ sông.

Đó là:

Lập công bao quản đường gian hiểm,
Dùng mẹo nên tìm cách lạ lùng.

Chưa biết về sau thế nào, sẽ xem hồi sau phân giải.