Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/8

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 6 —

lừng lẩy dấy lên, đánh giặc với thần công lý cũa mình trong tâm, làm cho mình phải ngã chí xiêu lòng, thì khó bề cất bước ra đi cho tiện, liền day lại nghiêm sắc mặt ngó nàng Bích-vân-Kiều mà nói cách mạnh mẽ rằng:

— Bích-vân-Kiều, ta khuyên nàng chớ nên học thói thường tình phụ nữ, mà cứ theo ràng buộc nước bước anh hùng; nàng phãi biết rằng khi xưa Thành-thái-Tôn ngự giá thân chinh, và Sỡ-hạng-Vỏ cữ binh phạt Hán, là vì quê huơng cách trở, đường sá xa xui, nên phải đem hai người ấy theo, đặng giải khuây trong lúc canh trường đêm tịnh. Còn ta cùng nàng đây, chẳng phải xa xui non nước, chẳng phải cách trở quê hương, chổ chiến địa kia với thành nầy cách nhau chẳng đầy trăm dậm, thì cần gì nàng phải bận biệu theo cùng làm chi cho dày bừa gió bụi, vã lại giặc nầy là giặc dử, Châu-văn-Tiếp là một người trí túc mưu đa, lại thêm binh cường tướng dỏng, từ Trấn-biên đem quân tràng xuống, cuộng cuộng như nước bẽ bờ, đến trấn nào thì trấn ấy lủy sặp đồn tan, nay mai sẻ xuồng tới Saigon, nếu không lo thế ngăn ngừa, ắc là ta cùng nàng chưa biết lẻ nào còn mất, vậy thì để cho ta ra sức tranh đương, quyết đem binh đánh nhầu một trận, nàng chẳng nèn lấy lời bịnh rịnh, mà làm cho ta rủng chí nguôi lòng. Vậy thì nàng hãy trở lại trướng trung, đặng cho ta đề thương thượng mã.

— Thưa phu-quân, xin phu-quân chớ vội, để cho em hỏi lại một lời.

— Nàng muốn hỏi gì, thì hỏi phức đi.

Bích-vân-Kiều ngó Đỗ-nhàn-Trập một cách rất buồn mà thưa rằng: thưa phu-quân chẳng biết đạo binh cũa Châu-văn-Tiếp kia là người ở nước nào đến đây? mà