Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/14

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 12 —

sông, đặng chờ chúng ta độ binh quá giang, thì dùng hõa công mà sát hại, nên tôi vội vã vào đây xin Đô-Đốc liệu định thế nào, cho khỏi lầm mưu kẻ nghịch.

Châu-văn-Tiếp nghe Phạm-văn-Sỉ nói liền chúm chím miệng cười và đáp rằng:

— Cái mưu chước bẫy rạp của chúng nó chỉ để gạt gẩm những lủ thõ bầy chồn mà thôi, song không gạt đặng binh hùm tướng cọp của chúng ta đâu, mà ngươi phòng lo sợ.

Quan Thiếu-phó là Tôn-thất-Mân nghe Châu-van-Tiếp nói thì hỏi rằng:

— Quân Tây-sơn nay đã đem binh ngăn đón chúng ta, vậy thì tướng-quân phải liệu tính kế nào mà độ binh qua sông cho tiện.

Châu-văn-Tiếp mĩn cười mà rằng: tôi đa sắp đặt một kế độ binh qua sông dễ như trở tay, vậy xin quan Thiếu Phó và các tướng hảy nghĩ một kế nào cho phương tiện thữ coi có đặng hiệp ý tôi chăng, rồi chúng ta sẻ thi hành lập tức, nói rồi liền lại bàn lấy viết mực vẻ một họa đồ, sắp đặt chổ nào độ binh, chổ nào đồn trại, đâu đó chĩ vẽ rỏ ràng, và xếp lại đem để trên bàn. Còn Tôn-thất-Mân ngẫm nghỉ một hồi, rồi cũng lấy giấy viết ít hàng cầm lại đưa cho Châu-văn-Tiếp.

Châu-văn-Tiếp vội vàng lấy giấy lật ra thấy nói như vầy: « Nếu quân Tây-sơn lấy thế sông nầy mà chận ngỏ đón đường chúng ta, thời ta nên dùng kế Hàng-Tín thuở xưa là cái kế « Minh tu sạng đạo, ám độ Trần-thương »[1] rồi đánh nó một trận, thì tự nhiên thành Sàigòn sẻ về tay chúng ta lập tức.

  1. Minh tu Sạng đạo, ám độ Trần thương, nghỉa là giã làm đường sạng đạo, mà lén độ binh đi ngã Trần-thương.