Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/13

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 11 —

xuất chúng, lại thêm võ nghệ tuyệt luân, dẩu cho chúa-thượng và Nguyên-soái còn ở tại đây, thế củng phải kiên oai nể mặt, huống chi chúa-thượng đã trở về Qui-nhơn, binh mã cũa chúng ta bấy giờ chẳng đầy năm ngàn, nếu tướng-quân xuất trận giao phong, thì tỗn tướng hao quan, song không thế nào cự nỗi, chi bằng chúng ta bõ thành Saigon, đem binh trở về Qui-nhơn, xin chúa-thượng đại cữ hùng binh trở vào cự chiến, thì họa may mới đặng toàn thắng.

Đỗ-nhàn-Trập nghe Hộ-bộ-Bá nói thì cãi lại rằng: quan Hộ-bộ nói vậy ra lẻ sĩ nhục cái oai danh cũa chúng ta, mà tỏ là khiếp sợ cái chí khí cũa quân giặc, xưa nay hễ nước tới thì đất ngăn, binh đến thì tướng cự, lẻ nào bỏ thành trốn đi, làm cho kẽ nghịch khi ta là bọn tham sanh húy tử, thì chúng ta còn mặt mủi nào mà thấy chúa thượng nửa đặng. Vậy tôi xin đam binh đánh với Châu-văn-Tiếp một trận thữ coi, như đắc thắng thì chúng ta thừa thế tấn binh, ví bằng thất bại, chừng ấy sẻ lui binh trở về Qui-nhơn, cũng chẳng chi rằng muộn. Nói rồi liền truyền cho tướng sĩ kiểm điểm ba quân, kéo lên mé sông bày binh liệc trận đặng cự chiến.

Khi Châu-văn-Tiếp kéo binh xuống tới Thủ-đức, gần tới một giải trường giang, bèn truyền quân hạ trại, rồi hội nghị cùng các tướng, định thế độ binh qua sông, kế có một tướng đi tiền đạo tiên phong là Phạm-văn-Sỉ bước vào ra mắt, và nói với Châu-văn-Tiếp rằng:

— Bẫm Đô-Đốc, quân thám tữ mới báo tin với tôi rằng: tại mé sông bên kia, có quân Tây-Sơn đương bài binh liệc trận đặng ngăn đón binh ta, và sắm sửa rơm bổi thuyền pháo rất nhiều, núp ẫn theo mấy ngọn rạch lễ nào