Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/574

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 572 —

Hòa-Khôn. Tình-cờ nhắc đến nước An-Nam, tước vương thứ sáu có bảo Hòa-Khôn:

— Vua tôi họ Lê có nạn chạy sang bên này, cầu cứu không được, cũng nên thương tình. Chắc bọn bề tôi ông ta cũng đều là hạng trung-nghĩa. Nay họ không có tội gì, mà đều bị giam ở các nơi xa, thì rồi những nước ngoại-di sẽ bảo Trung-quốc ra sao?

Khôn đáp:

— Đó là chỉ của Hoàng-thượng, không phải là việc vương-gia nên biết.

Tước-vương thứ sáu lại nói:

— Hoàng-thượng tuổi già, quyền-hành thiên-hạ đều ở trong tay quốc-lão, quốc-lão xử-trí các việc phải hay không phải, quan-hệ chẳng phải là nhỏ. Ta đây sao lại có thể không biết?

Khôn vốn cậy được vua Thanh yêu mình, liền đáp lại bằng giọng vô-lễ. Tước-vương thứ sáu giận lắm, tức thì vác chiếc bàn cờ đánh Khôn. Cả đám đều phải hết sức can ngăn mới cứu được Khôn. Tước vương thứ sáu chửi mắng một trận rồi ra.

Hôm sau, Hòa-Khôn hậm-hực vào triều kêu với vua Thanh, vua Thanh cả giận, tức-