Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/559

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 557 —

Lê Đình Giản, từ khi vua Lê chạy lên vùng Bắc, đi theo không kịp bèn ẩn ở huyện Lập-thạch ở trấn Sơn-tây. Vua Quang-Trung cho người đến trấn Thanh-hoa, bắt con gái yêu của Giản, đưa vào hậu-cung, rồi viết thư ra vời Giản, Giản nói:

— Con bé không chết, làm nhục môn-hộ nhà ta. Ta không vì tình nhi-nữ mà nỡ bỏ nghĩa vua tôi.

Người Tây biết rằng không thể hiếp nổi, bèn lập mưu-kế bắt sống được Giản đem về. Giản không chịu khuất rồi chết.

Lê-Ban mặt mũi khôi-ngô, tính-khí hung-tợn, sức khỏe hơn người, mỗi bữa, sức ăn gấp mấy chục người. Từ khi vua Lê bị nạn trở đi, Ban thường quanh quẩn bên cạnh, không quản đến sự hiểm nghèo. Đến lúc vua Lê phải chạy sang Tàu, Ban theo không kịp, bèn đi đường tắt về quê ở trấn Nghệ-an, cùng bọn thổ-hào họp quân đánh lại Tây-sơn. Chẳng may thua luôn mấy trận, bị quân Tây-sơn bắt sống. Ban vẫn giữ vững chí cũ, quyết không chịu lún. Vua Quang-Trung bèn tha cho về. Về sau chết ở Thăng-long.