Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/558

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 556 —

Quan dân cả nước, ai cũng thương-xót. Có người viếng một bài thơ, trong có hai câu như vầy:

« Phú-xuân hữu địa mai tân hận,
Bảo-lạc vô thiên báo cựu thù. »

Tạm dịch ra rằng:

« Phú-xuân có đất chôn hờn mới,
Bảo-lạc không trời báo oán xưa. »

Duy-Chỉ đã chết, hoàng phi bèn trốn về vùng Kinh-bắc, lẩn-lút ở đám dân-gian. Người Tây nghe tin đã có sai quân tầm-nã, nhưng không bắt được.

Bấy giờ vua Lê ở vùng Yên-kinh tin-tức không thông, những người hoàng-thân phần nhiều bị giết. Còn các bề tôi trung-nghĩa, như Bình-chương Nguyễn Huy-Túc, Tham-tri chính-sự Phạm Đình-Dư, Binh-bộ thượng-thư Nguyễn Đình-Giản, Thiêm-thư khu-mật sự Lê-Ban, Phó-đô Ngự-sử Trần Danh-Án, Kinh-bắc trấn-thủ Trần Quang-Châu đều phải nấp náu ở các thôn-ổ, người Tây tìm mãi không được.

Những bậc cố-gia di-tộc, phần nhiều vẫn có cảm-tình với chủ cũ. Trong các làng quê, tiếng trống tiếng súng nổi lên luôn luôn.