Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/499

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 497 —

Rồi Sở ngảnh lại bảo Ngô Thì-Nhậm:

— Quan Thị-lang thật giỏi về nghề văn-mặc, không biết về việc cung kiếm có quen hay không?

Nhậm đáp:

— Có văn thì có võ! Văn võ không phải hai đường. Nhưng mà cổ-nhân hành-binh, vẫn thường « tới việc mà lo ». Sao ngài lại cho việc binh là trò đùa mà coi thường như thế? Tôi nghe trong bọn người nước chạy sang bên Tàu, cũng có những kẻ muốn dắt họ sang mở mang bờ-cõi, gây ra binh-đao Ngài đã nhận sự ký-thác ở ngoài cửa khổn, e rằng không khỏi có phen vì lo mà bạc đầu Lúc ấy ngài sẽ nghĩ đến lời tôi.

Sở cười và nói:

— Khi ấy sẽ phải phiền ông làm một bài thơ để đuổi quân giặc. Nếu không đuổi được thì túi đao bao kiếm vẫn là phận-sự của kẻ võ-thần, can gì ông phải quá lo?

Chẳng bao lâu, thấy tin cáo ấp chạy về, Sở rất kinh-hoảng, tức thì cho đòi các quan văn võ nhà Lê vào dinh, bắt phải đem việc Sùng-nhượng-công coi nước làm một bức thư. Trong thư đứng tên Duy-Cẩn và nói dối rằng: