Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/498

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 496 —

với sự mong-mỏi của ta Các ngươi phải gắng sức nhé!

Mọi người đứng dậy lạy tạ và xin vâng mệnh.

Thế rồi Bắc bình vương chọn ngày lên đường về Nam.

Sau đó, các nơi núi biển hễ có kẻ nào còn dám ngáng-trở, Sở chỉ sai viên tỳ-tướng đi đánh là dẹp được liền. Tại các phủ huyện hoặc có kẻ nào đem đơn đến kêu, Sở cũng tùy việc mà xử, không có việc nào ứ-đọng. Trong những ngày rỗi, Sở thường cưỡi ngựa đi rong các phố cho vui, và tự cho rằng cả cõi Bắc-hà không còn việc gì khó nữa. Một hôm, Sở họp các quan ăn tiệc ở nhà Hiệp-nghị, giữa tiệc, Sở bảo với Lân và Tuyết:

— Chúa-công đem một thành lớn giao phó cho ta, cũng như sai kẻ thợ may, cắt cái áo gấm mà chưa tin hẳn đã biết cầm kéo hay chưa. Các ông coi thử ra sao? Nếu có Tề-Thiên Đại-Thánh ở trên trời xuống, hay Diêm-vương ở dưới đất lên, chỉ vét một mẻ lưới là hết Huống-chi cái lũ tẹp-nhẹp, chẳng qua chỉ để người ta thử xem gươm có sắc không, chứ có làm gì?