ngoài. Vì vậy, những đám « bừa gai cầy cỏ » nổi lên khắp nơi, không ai hẹn ai, nhưng ai cũng xưng là dân nhà Lê. Nếu như thượng-quốc nghĩ đến nước nhỏ, thương tới kẻ cùng, sai một đạo quân tiến ra áp cõi để làm thanh-viện, người nước nghe tin, ai không hăng-hái thề cùng phục-thù, chắc cũng không phí binh-lực Thiên-triều nhiều lắm.
Nghị được cung-trạng rõ-ràng, lại đem một bức địa-đồ An-Nam đưa cho bọn Quýnh xem lại rồi nói:
— Có đúng hay sai?
Quýnh bẩm:
— Bộ-vị, phương-diện nhiều chỗ sai lầm. Đại-để mười phần sai đến bốn năm.
Nghị nói:
— Cho phép các ngươi cứ thật cải-chính.
Rồi Nghị sai gọi một người thợ vẽ đến đó, bắt theo cho Quýnh thay-đổi, vẽ một bức khác. Đoạn, Nghị bảo Quýnh nhận trong địa-đồ, chỗ nào đã theo giặc, chỗ nào chưa theo giặc, anh em quốc-quân hiện trốn ở đâu, đều phải chua thật minh-bạch. Nhân thể, Nghị đòi bọn Túc vào bảo: