Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/472

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 470 —

người khách vốn có quen biết bèn đưa Túc vào nói là mẹ, vợ họ hàng của Tự-tôn nước An-Nam bị giặc Quảng-nam đuổi giết, trốn đến cửa ải, cúi đầu đợi mệnh v. v.

Hồng-Thuận tức thì hội-đồng với viên coi quân Long-châu đi đến tận nơi tra-kiểm. Tất cả đàn ông, đàn bà sáu mươi tư người, Hồng-Thuận cho ở một khu trong ải, rồi làm tờ đạt đưa viên quản-đạo Quảng-tây Giang-tả là Dương Hùng Nghiệp, xin đem việc đó bẩm qua Tổng đốc Lưỡng-Quảng là Tôn-Sỹ-Nghị.

Hồng-Thuận lại cho sao lại đơn khiếu của nước ta, nói rằng: Quốc-thành bị giặc đánh phá, quân giặc cướp bóc tàn bạo, không thể kêu xin với ai. Bởi vậy, ai cũng căm thù, thề không cùng sống với chúng. Lắm người nấp náu trong núi, kết thành đồ-đảng, chỉ vì chưa có người nào chủ-trương, cho nên vẫn còn linh-tinh. Nếu được thiên-binh sang cứu, các xứ đồng-thời nổi lên, thì chắc có thể hẹn ngày lấy lại quốc-thành...

Sỹ-Nghị thấy tờ khiếu đó, liền bảo với bọn liêu-thuộc: