Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/470

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 468 —

— Vì là bề tôi bên ngoài, cho nên mới phải vì nước gánh vác công việc. Cứ như tài ông, há chẳng có thể làm được một phen kinh trời động đất? Nay người cả nước thi nhau bôn-tẩu lật-đật, song chẳng qua chỉ là một giấc chiêm bao. Cái đó chính là khí số nhân-sự quan hệ với nhau. Đáng buồn cười cũng đáng tiếc vậy.

Túc không hiểu ý ra sao lại cố hỏi gặng, người Khách nhất-định không chịu nói rõ, rồi đi.

Cho đến hồi ấy, Túc đưa Thái-hậu sang Tàu, khi tới Long-châu, lại gặp người Khách ấy ở giữa đường. Túc đem hết cả quốc-tình kể với người ấy và thêm:

— Việc gấp lắm rồi! Ông có cách gì dạy tôi hay không?

Người Khách nói:

— Khi ông ở trấn Cao-bằng, nghe tin có biến, nên cùng với quan Đốc-thần Lạng-sơn giốc lòng hợp sức giữ lấy hai trấn, họp các tướng phiên chống nhau với giặc, làm người hùng-bá một phương, rồi đưa bức thư sang vùng Long-Bằng hẹn khi có việc nguy-cấp cứu giúp lẫn nhau, để nhờ về sức