Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/427

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 425 —

Ngô Văn-Sở từ khi nhận được mật-chỉ của Bắc-bình-vương cùng Nhậm ra Bắc, lúc ở trong quân thường dùng những lời ngọt-ngào nhủ Nhậm để dò ý-tứ. Lúc ấy Sở bảo với Nhậm:

— Chúng tôi vâng mệnh theo ông đánh dẹp, giặc Chỉnh tuy đã bị giết, nhưng dư-đảng của y ở miền đông-nam vẫn chưa dẹp yên, vua Lê lại chạy ra ngoài, các người bày tôi cũng đều trốn-nấp không đến, ông dùng Sùng-nhượng-công làm giám-quốc, nhưng tôi xem ra lão già đó chỉ là cục thịt trong cái túi da, sai khiến sao được kẻ khác? Từ khi có nước Nam đến giờ, triều-đại thay-đổi không biết mấy lần, thiên-hạ không phải của riêng nhà ai, liệu có thể lấy thì cứ lấy đi, rồi thì đặt quan chia chức để dựng phên tường, cho sự trông nghe của mọi người ta đổi mới một lượt. Nếu có kẻ nào trộm cắp danh-hiệu, thì cứ gọi luôn là giặc, rồi đem quân đánh, ai dám chống lại? Can chi mà phải mượn đứa tôi mọi kẻ chợ lên làm giám-quốc, để hắn đóng vai « ông chủ tượng gỗ » trong nước, mà mình thì cứ ở mãi trong thành làm tụi quân khách trọ ở nước người?

Nhậm nói: