Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/423

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 421 —

thiên-hạ ai cũng căm-giận, người Bắc-hà muốn diệt hắn mà không diệt được, lại bị hắn hại. Nay ta trừ hắn đi cho, đáng lẽ ơn ta mới phải, cớ sao ta vời mà không ai đến?

Khôi đáp:

— Ông có thể quyết sự thắng trận ở ngoài nghìn dặm, lẽ nào lại không thấy rõ tình người? Bắc-hà dẫu thâm-oán Chỉnh, nhưng lòng thương-nhớ nhà Lê vẫn chưa nguôi. Ông giết được Chỉnh, người xa người gần cũng đã mừng-rỡ. Nhưng vì ông chưa bàn gì đến việc phò Lê, cho nên người ta hãy còn đứng trông-ngóng, chưa dám đến vội. Nay đấng Tự quân đã bỏ nước nhà mà đi, đành không có lẽ lại đem về được. Vậy có Sùng-nhượng-công Lê Duy-Cẩn, lúc tiên-đế còn đã ở Đông-cung, sau gặp quốc-biến năm Nhâm-dần mới bị kiêu-binh truất-bỏ. Nếu ông khôi-phục ngôi đó cho Sùng-nhượng-công để « người » ở ngôi giám-quốc, rồi đem ý đó bảo rõ kẻ trong người ngoài, và yết mảnh giấy ra cửa Đại-hưng, thì chẳng bao lâu các quan văn-võ sẽ đến họp cả Bấy giờ việc trong thiên-hạ, ai ai cũng phải nghe ông, ông muốn làm sao nên thế, như trở bàn tay vậy, lo gì không xong?