Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/399

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 397 —

Du vào đến sông Thanh quyết, liền theo bờ sông đắp lũy đất, chia đồn cố giữ.

Bấy giờ tiết trời rá rét, quân-sĩ ngủ ở giữa trời, rét quá, họ phải đốt củi để sưởi cho ấm. Du-binh của giặc, nhờ có ánh lửa, thấy rõ mồn-một, liền về báo với Văn-Nhậm

Nhậm sai chia quân cưỡi bè sang thẳng bên sông, lẻn lên đào thủng lũy đất, chĩa súng vào, nhằm chỗ ánh lửa mà bắn. Bắn phát nào trúng phát ấy. Trong lũy hoảng-sợ bối-rối, tự-nhiên tan vỡ Du phải lui về giữ ở Châu-cầu, quân-sỹ mười phần chỉ còn hai ba, không dám đánh, cũng không dám chạy, Du phải vừa lùi vừa dừng, để đợi hậu-quân của Chỉnh.

Hôm ấy, Chỉnh đi đến đồn Bình-vọng, cho quân nghỉ tạm. Chợt thấy gió nam nổi lên đùng đùng, rồi thì một đám mây đen chạy dài suốt phía tây-nam từ từ kéo lại, Chỉnh ngồi trong cầu mở sách ra xem, lời quẻ có câu « quốc hữu đại địch, nguyên-nhung bại tích »[1], mặt Chỉnh rầu-rầu. Đương lúc lo nghĩ, thình lình lại có một đàn ong lạc lở-tở bay đến, đậu vào cổ Chỉnh mà đốt, làm


  1. Nước có giặc lớn, quan tướng bại trận.