Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/391

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 389 —

Vì nghĩ như vậy, nên Chỉnh không hề để ý đến việc quân-lữ ở biên-thùy.

Thật ra Bắc-bình-vương lập tâm bắt Chỉnh đã lâu, chỉ vì cơ-mưu kín quá, nên Chỉnh không biết. Có ai nhắc nhở đến chuyện biên-cảnh, Chỉnh đều cho là kẻ hiếu-sự đoán phỏng, hay tin đường xa phao nhảm, chứ không thèm tin. Tới lúc sứ-bộ chết chìm ngoài bể, triều-sỹ có người bảo là việc ấy do Bắc-bình vương sợ hở những chuyện binh-tranh ở Nam-hà mà giết ngầm đi. Cuộc nội-biến xong rồi chắc y phải tính đến mình. Chỉnh không cho là phải.

Chẳng bao lâu, Bắc-vương hòa với vua Tây, trở về Phú xuân họp hết các tướng và bảo:

— Nguyễn Hữu-Chỉnh là kẻ đã chết, ta cứu sống, ta lại vẽ mặt vẽ mày cho. Nay hắn ở Bắc-hà, phò vua nhà Lê, sai khiến cả nước, đã không báo đền ơn ta, lại định cắn lại, muốn tranh Nghệ-an, đặt làm trọng-trấn, bắt chước việc của chúa Trịnh ngày xưa. Thằng giặc ấy thật đáng giết. Không biết hắn đã sắp sửa được bao binh-mã, có thể đánh nhau với ta một trận hay chưa!

Tức-thì Bắc-bình-vương sai bọn Ngô-Văn-