Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/389

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 387 —

Từ khi Chỉnh đưa Tây-sơn vào nước, cả nước ai cũng oán Chỉnh đến tận xương tủy. Lúc Chỉnh lật-đật định về Nghệ-an, người trong châu đó lại càng căm Chỉnh, chỉ muốn giết Chỉnh cho hả. May được hoàng-thượng có chỉ cho vời, Chỉnh bèn nhân cớ kéo quân ra giữ kinh-thành, thoát được nạn đó.

Rồi Chỉnh lại được hoàng-thượng sẵn lòng tin dùng, giao cho tất cả việc nước, cho nên kẻ trong người ngoài, chỉ dám giận Chỉnh mà không dám nói. Các viên văn, võ chạy trốn ra ngoài, lấy tiếng đánh Chỉnh làm cớ dấy quân.

Chỉnh mượn hoàng-thượng để sai cả nước, làm oai làm phúc, dùng quân trừ bỏ những kẻ muốn làm bại mình, bắt Dương Trọng-Tế, giết Hoàng Phùng-Cơ, đem quân đuổi mãi Trịnh-Bồng, khiến cho Bồng phải siêu bạt lang-thang không dám về nước.

Công việc của Chỉnh đã làm, phần nhiều là việc càn-bậy, nhưng động đâu liền đắc-chí đấy, không ai làm gì nổi Chỉnh. Bởi vậy, sự bạo-ngược của Chỉnh càng ngày càng thêm, Chỉnh tự cho rằng người trong đời ấy không ai bằng mình. Thậm chí Chỉnh coi hoàng-