Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/370

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 368 —

Chỉnh coi tờ biểu, thấy Bồng gọi mình là giặc, khí tức nổi lên đùng-đùng, liền tuốt gươm ra và nói thật lớn:

— Nước đã mất rồi, vẫn chưa biết sợ, còn dám múa bút khua lưỡi, để lừa người nước! Ngày nay ta thề với hắn một sống một thác. Tướng-sĩ các người đều phải trông cờ nghe trống, xông thẳng vào trận, chỉ có tiến không có lui. Kẻ nào không theo mệnh-lệnh, thì đã có thanh gươm này!

Rồi Chỉnh vận nhung-phục, lên mình voi, cầm lá cờ đỏ vẫy các quân-sĩ tiến lên phía trước.

Nguyễn Như-Thái tế ngựa vào trận hò reo « giết giặc ». Súng nổ, cung bắn, tên đạn bay sang như mưa. Đội tả cự của Bồng chống lại không nổi, nhốn-nháo sắp vỡ. Bồng liền sai đội tiên-phong hợp với hai cánh tả hữu, vừa đánh nhau vừa lùi.

Khi lùi được vào trong lũy, Bồng bèn chia quân cố giữ cho vững. Chỉnh giàn quân khắp bốn mặt lũy đánh vào. Đánh suốt nửa ngày không vỡ. Đến tối, bỗng đâu mưa sa sùn-sụt, gió thổi ào-ào, trời đất tối như đổ mực,