Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/364

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 362 —

— Ông Trần là bậc trải nhiều việc đời, xét việc rất nhanh. Ngày thường ông ấy bàn bạc, đồ-đoán những sự sắp tới, đều không sai một ly nào. Không nên coi thường những lời ông ta đã dặn.

Chỉnh cũng không cho là phải.

Trở ra, Phiên nói với Trương Đăng-Quĩ:

— Ông Bằng có tiếng là biết việc binh, mà lại không nghe lời răn, coi thường quân giặc, sợ rằng quốc-đô vừa mới qua một cuộc tàn-phá, không thể chịu nổi một trận dầy đạp lâu nữa. Chúng ta ở ngôi tể-tướng đã lâu, nếu như « đổ mà không giữ, nguy mà không phò, thì còn dùng kẻ phụ-tướng ấy làm gì! »

Than thở hồi lâu, Phiên lại bảo Quĩ:

— Tiên-đế công-đức thật lớn, mà nay chưa có miếu-hiệu. Bây giờ không bàn ngay đến việc đó, vẫn là còn thiếu điển-lễ.

Hai người, bèn cùng bàn với các quan, xin dùng sách vàng tôn đức hoàng-tổ làm Vĩnh-hoàng-đế, miếu-hiệu Hiển-tôn, rồi tâu hoàng-thượng xin cho làm lễ cáo miếu. Chỉnh nói:

— Theo lễ, việc dựng miếu-hiệu nên đợi cuộc lễ nhập-miếu sau ngày đại-tường, làm gì phải vội như thế?