Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/362

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 360 —

Tháng ba năm Đinh vị, thuyền của Đô-đốc Nguyệt ở cửa Tư-dung giương buồm ra đi. Không đầy mười ngày đến cửa Đan-nhai thuộc trấn Nghệ-an, Nguyệt và sứ-bộ ghé thuyền vào bờ rồi cùng lên bộ.

Lúc ấy có người môn sinh của Sán tên là Nguyễn Hiên, chân giám-sinh, quê ở Nghi-lộc, nghe tin thày đã được về, mừng-rỡ đến chào.

Thấy nét mặt Nguyệt có vẻ thất-thường, Hiên đoán chắc Nguyệt có sự gì không hay cho Sán, bèn bảo ngầm Sán xin Nguyệt cho đi đường bộ.

Nguyệt nói:

— Tôi đã vâng mệnh đưa các sứ-giả đi đường thủy, rất thuận-tiện và rất yên ổn, không nên đi bộ, trèo đèo vượt suối vất vả.

Rồi đó cả bọn lên thuyền vượt ra mặt khơi, Nguyệt sai chân sào đục thuyền dìm Sán và cả sứ bộ xuống biển. Hiên đứng trên bờ trông thấy gào khóc hồi lâu mới về. Hôm ấy nhằm ngày 11 tháng tư năm Đinh-vị. Lúc trở về, Nguyệt nói phao là khi thuyền ghé bến, bị gió đánh đắm để tránh cái tiếng giết các sứ-giả.