Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/360

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 358 —

— Mệnh phải như thế.

Kỷ nói:

— Quân-tử có khi không cần theo mệnh. Chế được mệnh chỉ cốt ở mình. Ví như đánh bạc, đồng tiền một sấp một ngửa. Ta theo kẻ được mà đánh, thiên-hạ sẽ khen ta giỏi đánh bạc.

Sán đáp:

— Đó là phường cờ bạc, không phải đạo người quân-tử. Ta nghe trong sách có câu « vi thần tử trung »[1]. Đấy là lời dạy của đời xưa.

Hai người biết là không cướp được bụng Sán, liền ra và bảo với nhau:

— Nhà Hán có Tô Tử-Khanh, nhà Lê có Trần Công San. Đáng thương, nhưng cũng đáng ghét.

Tình-cờ lúc đó vừa có thư của vua Tây kể các tội-trạng của Bắc-bình vương và sắp phái quân tiến đánh. Tướng sĩ của Bắc-bình-vương cũng có ít kẻ trốn đi. Bắc-bình-vương bèn bảo với Trần Văn-Kỷ:


  1. Kẻ làm tôi phải vì lòng trung mà chết.