Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/354

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 352 —

ta sau khi siêu bạt tan nát, không còn thước đất làm vốn, dẫu đến tài như Khổng Minh cũng không có chỗ mà đặt chân tay.

Sán nói:

— Không được! ông Bằng theo việc quân từ thủa hãy còn róc tóc, nay đã già đời trong chốn hàng trận, nếu như thành nước bị nạn binh-đao, tưởng ông ấy cũng chẳng đến nỗi hoảng-hốt lật-đật. Hai nước đánh nhau chưa biết ai được ai thua. Chúng ta vâng mệnh đi sứ, mới ra khỏi cõi mà đã chữa thư mạo Chúa, chẳng những phải tội với nước mình, mà nếu bên địch khám phá chỗ lừa dối đó, chắc họ cũng không dong mình. Như thế tai-vạ lại càng lớn hơn, tiếng chê-cười không biết bao giờ cho hết! Bất-nhược mình cứ minh-bạch mà làm, việc thành hay bại, còn ở trời đất, mình không lo gì.

Từ đó Nho không dám nói nữa.

Vào đến Phú-xuân, cả bọn bày các lễ vật ra mâm, xin lên yết-kiến. Sau đem quốc-thư đệ trình. Bắc-bình-vương xem hết một lượt, ném luôn xuống đất và quát: