Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/349

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 347 —

đến biên-giới, để chi vào việc khao quân. Lệ ấy cứ theo mãi mãi. Xin quí-vương lượng xét, cho trọn tình-hiếu hai nước. Thế thì một nước may lắm. »

Thảo xong đệ lên ngự lãm. Hoàng-thượng sai mở kho « nội », lấy ra một số vàng, đoạn, lụa, là, vải ta, làm đồ biếu-tặng. Rồi ngài đòi Sán đến tận trước mặt, giao cho mang đi. Luôn bữa ấy, Sán và cả bọn khởi-hành. Các quan tiễn khỏi cửa ô thì trở lại. Riêng Chỉnh đi mãi với Sán đến chùa Thịnh-liệt và cùng vào ngủ trong đó. Sán bảo Chỉnh rằng:

— Bắc-bình-vương là người hiểm bí khó lường. Chuyến này đi, chưa chắc ông ấy đã nghe. Nhưng mà tôi đã vâng mệnh nhà vua, thì phải lựa chiều bàn luận, liều chết mà cãi. Còn việc phòng-bị cơ-nghi, sau khi tôi đi, ông phải lưu ý đừng quên. Những đất miền núi trong trấn Thanh-hoa, nên kíp chia đồn đóng giữ các nơi hiểm-yếu, để phòng quân bộ. Cửa bể trong trấn Sơn-nam cũng nên đóng cọc chắn ngang giòng sông, để phòng quân thủy. Nếu họ bội-ước, kéo quân hai mặt cùng đánh ập lại, thì ta đã sẵn, có thể chống giữ, không phải hấp-tấp.