Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/336

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 334 —

Tiếp thư, Chỉnh vội dìm đi, không dám tâu với hoàng-thượng. Rồi Chỉnh viết thư cho Nhậm, bày tỏ nỗi riêng của mình. Trong thư nói rằng:

« Trước kia, tôi bỏ nước cũ, về với Chúa-công, đã được Chúa-công cho vào mạc-phủ, hầu hạ túi cung roi ngựa đến bốn năm năm. Mùa thu năm ngoái, Chúa công ở Bắc rút quân về Nam, không cho tôi hay. Tôi cũng biết rằng Chúa-công muốn dùng cách đó thử tôi, để xem đi, ở ra sao. Bấy giờ người Bắc hết sức lưu lại, nhưng tôi quả-quyết bỏ họ mà đi.

« Lòng này chỉ giốc một bề, tưởng đã được bậc cao-minh soi xét. Khi cố đuổi kịp Chúa-công và được ra mắt ở dinh Vĩnh, tôi đã xin theo đại-quân cùng đi. Bấy giờ ngài có bảo với tôi rằng: Quận Thạc, quận Nhưỡng còn làm ngang-trở, không thể không trừ. Vậy hãy ở đó, để tính công việc. Tôi đâu dám không theo mệnh? Đã đem thân mà hứa với cuộc giong-ruổi, thì còn đoái tiếc sự gì?

« Vì vậy, tôi phải tự mình xông trước mũi tên hòn đạn, để tranh-phong với Thạc và Nhưỡng. Chỉ mong trừ được hai kẻ ngang trở về phương Nam...