Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/320

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 318 —

Đăng liệu chừng không thể chống lại, đều chạy vào nẻo Thượng-hiệp.

Trận này, quận Thạc tự đốc phiên-thần Hưng-hóa, hào-mục Sơn-tây, họp cả quân của hai trấn, lính tráng, khí giới, đều rất tinh-nhuệ. Sau khi bị thua một trận, các thứ đều bị thu-bắt không còn sót một tý gì. Bởi vậy, oai Chỉnh lại càng rung-động thiên-hạ.

Tin thắng trận về đến kinh-sư, triều-thần vào mừng. Hoàng-thượng gượng ra coi chầu. Rồi ngài nói riêng với Ngô Vi-Dực:

— Quận Thạc không phải là bạn-thần của trẫm. Hắn còn, đứa gian-hùng còn có e sợ. Chẳng may hắn chết, trẫm rất thương-xót, còn mừng nỗi gì!

Rồi đó, Chỉnh thu quân về và đưa quân vào kinh, tâu xin đem chém.

Hoàng-thượng bảo Chỉnh:

— Quận Thạc phần « nghĩa » nhiều, phần « lý » thì ít, cho nên « danh » với « thật » không xứng với nhau, hình-tích khó mà rõ rệt. Nay đã thua trận bị bắt, phép vẫn nên chém. Chỉ nghĩ khi ông chưa tới. Trọng-Tế thả quân vây bức kinh-thành, trẫm đứng trơ-vơ một mình trong điện, suýt nữa bị nạn « bất trắc ».