Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/317

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 315 —

một tên quốc-tặc. Việc của hắn làm, giống như yêu-quái; bụng của hắn nghĩ, độc như hùm beo. Cúi xin bệ-hạ xét rõ, cho phép thần được chẹn hắn ngay từ lúc mới, để hắn khỏi làm càn dỡ về sau. Đó là cái phúc vô-cùng của xã-tắc vậy ».

Tiếp đó, quận Thạc đưa hịch đi khắp các lộ Quốc oai, Quảng-oai, kể các tội-ác của Chỉnh, gọi Chỉnh là tên giặc ở cạnh nhà vua, hẹn phải tức-khắc giết Chỉnh để quét cho sạch triều đình.

Chỉnh nghe quận Thạc đã dẫn quân đến, giận lắm, liền nói:

— Giặc già đáng giết! Không muốn hưởng cái công-danh ở thế-gian, lại muốn theo Dương Trọng-Tế làm ma « loạn đạo ».

Tức thì Chỉnh vào tâu với hoàng-thượng, xin sai bộ-tướng Lê-Duật đem quân chống-cự, rồi Chỉnh tự đốc đại quân tiếp chiến.

Duật đến Đại phòng, quân của quận Thạc cũng vừa tới đó. Giao-chiến một trận, quân Duật không thể địch nổi, bỏ cả khí giới mà chạy. Con trai quận Thạc tên là Gia-Vũ xin cứ thừa-thắng đuổi tràn để cho hậu quận của Chỉnh kinh-khiếp, thì chắc có thể toàn-thắng.