Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/300

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 298 —

Bởi vậy, chẳng một người nào hưởng-ứng với Tế, những kẻ đã trớt họp lại với Tế cũng đều rút về dần dần. Thành ra người giúp cho Tế mỗi ngày mỗi ít. Vả lại, trong bọn của Tế, Vân đã sẵn tính tàn-bạo, luôn luôn cướp bóc của dân. Nễ lại là kẻ ngu hèn, ương gàn, chẳng biết gì, cho nên ai cũng chán ghét.

Bấy giờ có người giám-sinh ở huyện Văn-giang tiếp được tờ hịch của Tế, tức thì chạy lên « cáo » ở kinh-sư. Hoàng-thượng xem thấy giận lắm, cho đòi Chỉnh vào triều và bảo:

— Trọng-Tế xuất thân ở hàng tiến-sĩ, cớ sao lại được vô-quân? Trước kia nó đã gọi ta là « vua tóc đỏ » và trước mặt sứ-giả sé tờ chỉ dụ của ta, nay nó lại viết ra bài hịch này, thật không kiêng-sợ gì nữa. Thằng giặc ấy, nếu không giết đi, thì bảo sao được kẻ khác? Vậy phải cho quân đi đánh ngay đi!

Chỉnh lạy hai lạy, vâng mệnh lui ra, rồi sai Nguyễn Như-Thái và Hoàng Viết-Tuyển lĩnh quân đánh Tế. Lúc sắp đi. Chỉnh dặn hai tướng:

— Trọng-Tế giữ mấy làng quê nhà, chẳng qua như con cáo già nương nhờ cái gò cũ.