Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/274

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 272 —

Nhưỡng, rồi thì bốn mặt ào-ào kéo đến vây kín thành trấn.

Nhưỡng liệu sức mình không thể giẹp nổi, bèn lừa ban đêm, đánh vỡ vòng vây, lui về giữ sông Hàm-giang.

Lúc ấy ở kinh có tin đồn rằng: Nhưỡng đã bị dân xứ Đông giết chết, bất-nhật quân Chỉnh cũng đến, kinh-thành ắt phải làm bãi chiến-trường. Một ngày ồn-ào, nhốn-nháo đến ba bốn lần. Nhân-dân trong thành nơm-nớp lo sợ, đua nhau khuân vác đồ-đạc, dắt-díu già trẻ về quê, quân lính ngăn cấm không được.

Trước tình-hình ấy, quận Thạc biết là sự-thế không thể cứu-vãn, liền bàn riêng với bộ-hạ rằng:

— Vua, chúa ghét nhau, việc nước không có chủ. Quận Liễn đã đi, giặc Chỉnh lại sắp sửa đến, ta đóng mãi quân ở đây, không phải là một kế hay. Bất-nhược rút về Sơn-tây, chiếm đất thượng-du, giữ vững cái thế căn-bản, nuôi oai dành sức, từ từ coi việc thiên-hạ ngả về mặt nào, chờ được cơ-hội rồi sẽ nổi dậy, sau này chắc có kỳ-công. Các ngươi đều là bộ thuộc của ta, túi gươm, yên ngựa,