Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/211

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 209 —

— Ta suốt ngày ngồi hầu, trò chuyện vẫn rất nhàn-hạ. Sao lại có sự lật-đật như vậy?

Canh hai đêm ấy, chúa Tây-sơn sai người vào gõ cửa điện, từ-biệt hoàng-thượng, nói là sớm mai rút quân về Nam, Chỉnh vẫn không biết.

Trước đó mười ngày, mỗi đêm cứ đến canh một, trong trại quân Nam, chiêng trống vang trời, sang canh hai chỉ còn thưa-thớt vài tiếng, từ canh ba trở đi, tuyệt-nhiên không có tiếng nào. Mấy đêm đầu, trong kinh tưởng là quân Tây đã đi từ lúc nửa đêm, đến sáng ra lại thấy dinh trại vẫn y nguyên. Rồi đó ai nấy cho là sự thường, không hề để ý. Những người nghe lắng trống canh, đều không biết lấy gì làm chuẩn.

Phép quân Tây-sơn, lệnh cấm ban đêm rất nghiêm, thám-tử của Chỉnh mọi đêm đều không được ra ngoài. Đêm ấy, vào khoảng canh năm họ mới liều mạng thử đi qua mấy điếm canh, vừa đi vừa nghe, hết thẩy không có tiếng người. Quanh đến cửa phủ, nghe khắp bốn mặt, cũng chẳng thấy bóng người nào, mà gáo vỡ, nồi mẻ, lổng-chổng vất đầy trên đường. Bọn đó vội vàng đi ra bến sông,