Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/210

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 208 —

— Chú hai ra đây, ngươi làm mối cho người vợ đẹp. Riêng ta lại không!

Chỉnh thưa:

— Chỉ sợ táhnh-thượng chê gái Bắc-hà quê mùa mà thôi. Nếu như thánh-thượng rộng lượng bao-dong, sự đó kể cũng không khó.

Chúa Tây-sơn cười:

— Thế thì ngươi còn nợ ta đấy. Phải trả mau đi!

Chỉnh thấy lời lẽ của chúa Tây-sơn có vẻ nhàn-hạ, thì cũng yên lòng, bèn xin lui về.

Nhằm ngày mười bảy tháng ấy, chúa Tây-sơn mật sai các quân đều phải sắm sửa nai nịt, để chờ hiệu-lệnh. Sợ Chỉnh ở ngoài thấy rõ tình-hình sinh ngờ, chúa Tây-sơn bèn cho đòi Chỉnh vào hầu, bắt ở từ sáng đến tối, người ngoài không được tới gần, tin ngoài không được đưa vào, công việc bên ngoài Chỉnh đều không biết gì hết. Đến khuya, chúa Tây sơn mới thả Chỉnh ra. Lúc về đến nhà, người nhà có kẻ bảo cho Chỉnh biết chúa Tây-sơn sắp về, Chỉnh còn nửa tin nửa ngờ và nói: