Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/209

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 207 —

Chúa Tây-sơn nói:

— Có về cũng còn hàng năm hàng tháng, chứ phải hàng tuần hàng ngày hay sao? Các ông đừng lo.

Các quan lạy tạ lui ra. Rồi thì mấy người bàn riêng với nhau. Kẻ cho hắn nói là thật, người bảo hắn nói là giả. Đại-để cũng chỉ phỏng-đoán hắn ở hay đi, rút lại chẳng ai biết rõ sự thật.

Nhưng các người nước biết hay không biết, chúa Tây-sơn đều không kỳ quản Cái người đáng khiến cho ông ta quan-tâm hơn hết, chỉ có Nguyễn Hữu-Chỉnh.

Bởi Chỉnh là người trong bọn, lại hay giảo-quyệt, nên chúa Tây-sơn vẫn phải giá-ngự bằng đủ mọi cách.

Lúc ấy, ý chúa Tây-sơn đã đương nóng nẩy muốn về, nhưng mà bề ngoài vẫn tỏ ra bộ ung-dung. Sau bữa tiếp-kiến hoàng-thượng, ông ta sai Chỉnh xem ngày để mình vào nhà Thái-miếu làm lễ. Chỉnh xin chờ đến sau tết trung-thu, ông ta bằng lòng. Có lúc nhân nói đến chuyện hôn-nhân của Bình, ông ta bảo Chỉnh: