Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/208

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 206 —

— Ai mà ngờ tôi là ngu! Chúa Trịnh bắt quân đi hàng muôn dặm, cố chiếm lấy đất Thuận-hóa, lấy nước lớn làm hại nước nhỏ, mới có cái vạ ngày nay. Gương ấy hãy còn rành rành. Tôi, nếu tham đất nước Nam, lấy nước nhỏ làm hại nước lớn, còn mong lâu bền sao được? Giả-sử đời tôi giữ được đi nữa, thì đến đời con cháu tôi cũng không thể nào giữ nổi. Tôi có ngu gì mà còn gây cái mầm vạ ấy? Chẳng bao lâu nữa, anh em tôi sẽ về, các ông nên giúp đỡ nhà vua cho yên thiên-hạ, hai nước kết nghĩa láng giềng, giữ mãi lấy tình hòa hiếu, để cùng hưởng phúc thái-bình!

Các quan đều khen:

Trong sách có nói « Thánh-nhân bất cần viễn lược ». Thánh-thượng nghĩ tới chỗ đó, thật là cao hơn người thường hàng muôn vạn tầng! Nhưng quốc quân chúng tôi hiện còn trẻ tuổi, chưa quen nhiều việc, lũ tôi lại đều là kẻ tài hèn, thánh-thượng đã để nước tôi được còn, xin hãy tạm lưu lại đây, để cho vua tôi nước tôi được nhờ oai-lực. Bao giờ bốn phương đều yên, giường mối đều dựng lại, bấy giờ ngự giá hãy về, cũng chưa muộn gì.