Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/202

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 200 —

Nếu mình bỏ hắn mà đi, người trong nước hắn, chắc sẽ tranh nhau mà ăn thịt hắn. Vả, hắn đã nói: « nhân-tài Bắc-hà chỉ có mình hắn, hắn chết, mình lấy Bắc-hà lại càng yên-ổn.

Bình cho lời Nhậm là đúng, nên đối với Chỉnh, ngoài mặt tuy vẫn như thường, nhưng trong bụng thì rất ngờ-vực.

Quân Nam vì phải đi xa cũng rất oán Chỉnh. Họ biết thế nào Bình cũng đưa Chỉnh đến chỗ chết, nên đã khinh Chỉnh ra miệng. Một hôm, trong bọn người nước vào hùa với Chỉnh, có kẻ đem quân Chỉnh đi vào một nơi cấm-địa, khi bị quân Nam gạn hỏi, người ấy đáp:

— Tôi có ấn-tín của quan Hữu-quân ở đây!

Quân Nam hỏi lại:

— Hữu-quân là ai? Có phải Nguyễn Chỉnh hay không? Rồi nửa tháng nữa, mày xem quan Hữu-quân của mày.

Chỉnh nghe câu đó, bèn có nhị-tâm với Bình, Chỉnh cũng biết rằng dù sớm dù muộn, thế nào Bình cũng phải đi. Mà Bình đã đi