không thể nghĩ tới, nên phải lật-đật ra đây để nghĩ đỡ ông.
Rồi hai anh em gióng xe vào thành. Tới phủ, Bình đưa Ngọc-Hân công-chúa ra chào và nói tất cả tình thật với anh. Chúa Tây-sơn khen:
— Ừ, em vua Tây-sơn, làm rể vua nước Nam, môn-hộ rất xứng-đáng, mối nhân-duyên này đẹp quá!
Và bảo công-chúa:
— Người như thế này, đáng làm em dâu nhà ta!
Trong lúc trò-chuyện, kẻ hỏi người đáp, cực-kỳ ôn-tồn, y như anh em các nhà thường-dân.
Lâu lâu, Công-chúa cáo-từ lui ra, Bình sai quây màn ở nhà chính-tẩm, mời anh vào nghỉ, tự mình lui xuống ngủ ở Lân-các.
Trước đó, quân của Bình lĩnh, đội ngũ đều đã thay đổi một lượt, lúc ấy Bình cũng đem binh-phù lên nộp. Chúa Tây-sơn tuy đã nắm được binh-quyền trong tay, nhưng các đội ngũ vẫn cứ xếp đặt như cũ, còn những cơ ngũ mà Bình mới đổi, thì đều