Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/198

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 196 —

Thấy chúa Tây-sơn tới nơi một cách tiều-tụy, thiên-hạ nhiều người đồ non đồ già, kẻ bảo thành Tây-sơn đã bị nhà Nguyễn đánh vỡ, ông ta vì sự thất-thủ mới phải ra đây; người thì nói rằng: Bình dùng quỉ kế, mượn một người khác giả làm vua anh để thêm thanh-thế của mình. Hào-kiệt thiên-hạ và kẻ coi giữ châu-quận nuôi ngầm binh-mã đều muốn dò xem sự thật thế nào, để tìm cách lấy lại, nhưng mà không ai biết rõ tình-hình.

Lúc chúa Tây-sơn mới đến kinh-sư, Bình ra ngoài ô đón tiếp và tạ cái tội tự-chuyên của mình. Chúa Tây-sơn nói:

Tưởng ở bên ngoài, nếu gặp có việc ích-lợi cho nước nhà thì cứ tự-chuyên cũng được, Bắc-hà có thể lấy, ông lấy ngay được, đó là chỗ thần-diệu trong việc dụng-binh. Vả lại, ông trèo đèo vượt suối đi hàng muôn dặm, mở mang bờ cõi, khiến cho đất nước rộng thêm, thật là thủ-đoạn anh-hùng, anh không thể kịp... Nhưng mà mình đi đánh nước người ta, đã kéo quân vào sâu xứ họ, lại làm nước họ một chốc thay đổi hết nền-nếp cũ, chắc là muôn họ đều thù mình. Anh chỉ lo rằng hoặc có sự gì xẩy ra, ý mình