Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/196

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 194 —

Lúc tới cửa biển Hội-thống ở trấn Nghệ-an, dân quê có kẻ đem ít đồ bể xin vào yết-kiến, và nói:

— Chúng tôi thấy quan lớn đi qua, nhân có một chút quà mọn, gọi là tỏ tấm lòng thành...

Chúa Tây-sơn tính vốn thật-thà, không quen nói giọng văn-hoa, khi thấy người ấy nói vậy, liền đáp:

— Tôi không phải là quan lớn, tôi là họ ngoại của Chúa Nam-hà[1] vẫn quen gọi là Biện-Nhạc đấy! Các người hậu-tình, thấy tôi đi xa, lương khô, ăn nhạt, mà đem những món ngon lành biếu tôi, cám ơn cám ơn!

Rồi lại tất-tả đi luôn.

Chợt thấy một bọn độ vài chục người, ai nấy lưng đóng khố bện, tay cầm một chiếc đòn ống, cởi trần trùng-trục đứng ở ven đường. Chờ Chúa Tây-sơn đi qua, bọn đó hô lớn lên rằng:

Chúng tôi về Nam, bị Chưởng-Tiến đòi mãi-lộ, cướp hết của cải...


  1. Tức là chúa Nguyễn.