Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/195

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 193 —

thần xin nghỉ-ngơi quân lính tạm đóng tại nơi quốc-đô của họ, để chiêu-tập nhân-dân và xếp-đặt các việc khống-chế cho đâu vào đấy. Chờ đến thu-đông thuận gió, thần xin đem quân về nước... »

Thư ấy về đến Tây-sơn, nhằm ngày 14 tháng bảy, chúa Tây-sơn coi rồi, lấy làm lo ngại, bụng bảo dạ rằng: « Bình luôn luôn lập được chiến-công, đã đủ thêm sự kiêu-ngạo. Huống chi y lại tay cầm đại-quân, chuyên chế ở ngoài muôn dặm, Vũ Văn-Nhậm và Nguyễn Hữu-Chỉnh đều là bậc tướng trí-dũng, lại đều thuộc quyền sai khiến của y, nếu cứ để y lượn-lờ ở ngoài, lâu rồi ắt phải sinh ra nhiều việc không tốt. Nhưng sự thế của y đã vậy, không thể dùng một bức thư mà gọi được y về ngay. Nếu mình không thân-hành ra Bắc, bắt y phải về, ấy là thả hùm khỏi cũi, rồi sẽ không sao mà nhốt lại được ». Bởi thế, luôn trong bữa đó, chúa Tây-sơn tự đem năm trăm tên lính thị-vệ ra thẳng Phú-xuân, rồi lại lấy thêm hơn hai nghìn quân Phú-xuân, gấp đường đi ra kinh-sư. Quân đi lật-đật, cảnh-tượng cực-kỳ tiêu điều, người ta không thể nhận ra quân của quan nào.