Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/194

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 192 —

Chúa Tây-sơn coi bức thư đó cũng mừng rằng Bình thành công, nhưng lại ghét rằng Bình dám tự-chuyên. Vả lại chúa Tây-sơn vốn đã biết Bình là người khôn-ngoan giảo-quyệt, sợ Bình lấy được Bắc-hà trở về, chắc sẽ hợm-hĩnh, khó mà kiềm-chế, chúa Tây-sơn còn nghĩ: Nhà mình đời đời vẫn ở Nam-hà, được xứ Thuận-hóa là nơi đất cũ của nước mình, cũng đã đủ rồi, không muốn lấy thêm một nước lớn nữa làm gì. Vì sợ lấy được, nhưng không giữ được, vạn-nhất vấp ngã một cái, thì sự tai-hại không phải là nhỏ. Bởi vậy, chúa Tây-sơn mới hỏa-tốc sai đem người đem thư ngăn Bình đừng đi. Nhưng khi tới nơi, Bình đã tự cầm đại-quân thuận gió nam kéo ra Bắc rồi. Tiếp được tin ấy chúa Tây-sơn càng không yên lòng.

Ngày 20 tháng sáu, kinh-thành bị vỡ, Bình lại gửi thư về nước báo tin thắng trận. Trong thư đại-khái nói rằng: « Thần từ hôm trước vâng theo quyền tiện-nghi, ra giẹp Bắc-hà, nhờ về oai-thanh của vương-huynh, chỉ đánh một trận là yên. Ngày nay họ Trịnh đã diệt, thiên-hạ thu lại làm một, thần dựa theo ý muốn của người nước, phò dựng họ Lê cho yên lòng người. Bây giờ trong nước mới yên,