Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/176

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 174 —

mà không được? Sở-dĩ nhường những ngôi đó không muốn ngôi nào, là ta hậu với nhà Lê mà thôi. Cái chức nguyên-súy quốc công, với ta có hơn cái gì? Hay là nước Nam muốn lấy những tiếng hão đó để lung-lạc ta?. Nếu ta không nhận, sợ rằng hoàng-thượng bảo ta kiêu-căng. Nhận mà không nói, lại sợ người nước bảo ta là kẻ mán mọi. Bởi vậy, nên ta phải nói.

Chỉnh biết ý Bình bất-mãn, bèn đặt ra lời hoàng-thượng nói riêng với mình, rồi mình tiết-lậu với Bình mà rằng:

— Hoàng-thượng đã có bảo riêng với tôi thế này: « Nhà vua kiệm-bạc, không có vật gì đáng tặng. Vẫn biết những cái danh tước nhỏ mọn, không đủ làm cho ông sang thêm. Chỉ vì tục nước vốn thích lễ nghĩa, gọi là tỏ cái lòng thành của ngài kính ông mà thôi. Bản-ý của ngài, tự biết mình đã tuổi già, sợ rằng sau khi ông về, không thể nương-tựa vào ai, ngài muốn giàng buộc tình thân của hai họ, để cho hai nước đời đời cứ làm thông-gia với nhau. Nhưng vì chưa biết ý ông thế nào, cho nên chưa dám nói rõ.

Bình đáp: